“Đúng vậy, chúng ta đều bạn tốt cùng trường, lại không làm chuyện gì xấu, sao phải sợ?” Vương Giai Tuệ lớn tiếng cười nói.
Trong phòng học lại rộn vang tiếng cười.
Lúc này, Ninh Hạo vẫn luôn trầm mặc lên tiếng: “Hi vọng mọi người có thể tương thân tương ái như vậy, không cần lại đi làm những chuyện gây tổn thương tình bạn bè giống như Hạ Minh Minh.”
Tề Mẫn Mẫn cảm kích nhìn thoáng qua Ninh Hạo.
Anh đối với cô rất tốt, cả đời này cô cũng sẽ không quên.
…
Buổi chiều tan học, Hoắc trì Viễn đi Maybach tự mình tới đón Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn ngồi vào chỗ kế bên tay lái, liền ôm lấy cánh tay anh: “Hoắc trì Viễn, có phải anh lại làm chuyện gì đó khiến em cảm động đúng không?”
Hoắc trì Viễn nhàn nhạt cười cười: “Lại bị em phát hiện rồi?”
“Hạ Minh Minh một người đang sống như thế tự nhiên biến mất, em có thể không biết sao?” Tề Mẫn Mẫn nháy đôi mắt đẹp, đầy quyến luyến nhìn Hoắc trì Viễn.
Hoắc trì Viễn vươn tay dùng lực nhéo nhéo đôi má Tề Mẫn Mẫn, khí phách nói: “Người phụ nữ của anh chỉ có thể để anh khi dễ, người khác một ngón tay cũng đừng có nghĩ đến.”
“Thật hung dữ!” Tề Mẫn Mẫn làm bộ sợ hãi nói.
Hoắc trì Viễn vươn tay vò rối mái tóc Tề Mẫn Mẫn, tay khác khởi động xe rời đi.
Tề Mẫn Mẫn tựa đầu trên vai Hoắc trì Viễn, thương lượng nói: “Chú, hôm nay là Giáng Sinh, chúng ta có thể ra ngoài ăn không?”