“Mẹ xem là con viết quá nhiều tiểu thuyết rồi. Cái gì mà yêu với chả không yêu?” Chu Cầm không đồng ý nhìn con gái.
Hoắc Tương nhìn đến một nơi nào đó trên bầu trời đột nhiên xoay người lại thốt lên: “Con biết chị dâu ở đâu rồi!”
“Ở đâu?” Hoắc Hoài Lễ khẩn trương hỏi.
“Bờ sông! Con phái người cất ở đó một ít pháo hoa. Mọi người nhìn bầu trời bên kia kìa!” Hoắc Tương kích động nói.
“Nhanh, nhanh nói cho Hoắc Nhiên biết. Có thể tìm được một đứa là tốt tồi.” Bà nội Hoắc lập tức nắm chặt tay con trai, kích động ra lệnh.
“Được. Mẹ, mẹ đừng khẩn trương.” Hoắc Hoài Lễ nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Hoắc Nhiên.
Đêm đã gần khuya, thời tiết trở lạnh, Tề Mẫn Mẫn mặc lễ phục màu trắng bị lạnh, co rúm lại.
Tần Viễn Chu ngồi bên cạnh cô thấy vậy, lập tức cởi áo khoác của mình khoác cho cô.
“Cảm ơn!” Tề Mẫn Mẫn cảm động nhìn Tần Viễn Chu.
“Trời rất lạnh, chúng ta tìm chỗ ấm áp ngồi một chút!” Tần Viễn Chu nhìn đồng hồ một chút, nhẹ nhàng nói: “Ở xung quanh đây có quán cà phê 24 giờ không?”
“Anh…… họ, anh không phải ra sân bay sao?” Tề Mẫn Mẫn lúng túng hỏi.