“Em sợ bị bỏ a!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười nói.”Chị đây là muốn em trở thành người đàn bà phá của!”
“Hoắc tổng, anh cho ý kiến!” Lynda sắc bén nhìn về phía Hoắc trì Viễn.
“Không sai! Bất quá nếu nghĩ muốn tiêu hết tiền của anh thì thật không dễ dàng như vậy.” Hoắc trì Viễn lãnh khốc nhíu mày.”Nha đầu, em liền có thể dễ dàng thất bại.”
“Nhìn đi, tôi nói không sai đi?” Lynda trêu chọc cười hỏi: “Hoắc tổng chỉ mong sao cô bắt anh ấy cho đánh bại! Anh ấy có thể lại cho cô.”
“Nói được giống như tôi có rất nhiều quan trọng.” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo nhếch khóe môi, cười nhìn thoáng qua Hoắc trì Viễn.
Anh cưng chiều cô như thế, cũng không đồng ý dễ dàng nói ra ba chữ anh yêu em.
Cho nên cô cũng không biết mình nên kiêu ngạo, hay là nên thương tâm.
Tối hôm nay anh thật sự sẽ nói ba chữ kia với cô sao?
Đồ ăn bưng lên từng món một, Hoắc trì Viễn bắt đầu săn sóc đút cho cô ăn, hầu hạ cô như công chúa.
Lynda dùng giọng nói tràn ngập ghen tỵ cười đùa: “Người này theo người đãi ngộ như thế nào còn kém nhiều như thế?”
Trịnh Húc khẩn trương cầm đũa bắt đầu xum xoe: “Sườn xào chua ngọt này là món em thích nhất!”
“Xem ra em cũng không tính là bi thảm nhất.” Lynda vừa lòng cười rộ lên.
Một bữa cơm lại đầy tiếng trêu chọc và cười đùa đi qua.
Sau khi ăn xong, một nhóm bốn người ngồi xe trở lại tập đoàn Hoắc Y.
Hoắc trì Viễn để nhân viên thư ký mua một đống đồ ăn vặt cho Tề Mẫn Mẫn, để cho cô vừa ăn vừa ở bên cạnh mình chơi vui vẻ, mà anh đi theo Trịnh Húc và Lynda đến bên phòng họp để trao đổi.
Tề Mẫn Mẫn nhàm chán đi đến bên cạnh bàn công tác của Hoắc trì Viễn, ngồi vào ghế da xoay một vòng, học ngữ khí của anh quát: “Các người như thế nào vậy? Toàn bộ làm lại cho tôi! Bình thường Hoắc trì Viễn giáo huấn nhân viên như thế sao? Không chừng còn ác hơn.”