Hoắc trì Viễn lạnh lùng trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên một cái: “Cô gái của em còn nhỏ, bà xã anh không phải cũng thế sao?”
Anh sẽ không để Tề Mẫn Mẫn còn nhỏ như vậy mà mang thai. Ít nhất cũng phải chờ cô tốt nghiệp đại học. Chờ cô trưởng thành, có thể gánh vác tránh nhiệm làm mẹ thì anh mới không tránh thai nữa.
“Tụi em còn chưa xem bát tự của nhau, còn anh đã lấy giấy đăng ký kết hôn rồi!” Hoắc Nhiên nhảy xuống bàn, nói to.
“Có thể xem bát tự hay không đều phải do em cố gắng!” Hoắc trì Viễn cười nói.
“Em đi ngủ! Sáng mai ngủ dậy lại tiếp tục cố gắng!” Hoắc Nhiên ngáp một cái rồi rời khỏi phòng của Hoắc trì Viễn.
Hoắc trì Viễn ngồi trước bàn làm việc, nhìn ngọn đèn phía xa, suy nghĩ lung tung.
Cuộc đời của con người như như một quyển sách, mỗi một nét chữ đều phải cố gắng.
Tương lại của anh và Tề Mẫn Mẫn, anh phải cực kỳ cố gắng mới có thể đạt được hạnh phúc.
Đứng dậy, đứng trước giá sách, tất cả mọi thứ vẫn như xưa, anh trầm mặc hồi lâu.
Đối với Tưởng Y Nhiên, không phải là anh không thích, giống như những gì anh đã nói với bác gái Tưởng, phần tình cảm kia giống như là tình thân.
Anh đặt cô ở vị trí đặc biệt, cẩn thận giữ gìn nhưng không phải là tình yêu mà là tình thân.
Anh muốn cho Tề Mẫn Mẫn một tương lại vui vẻ.
Tay anh lấy từng đồ kỷ niệm, cẩn thận, không nỡ nhưng vẫn hạ quyết tâm, tìm một hộp giấy,cất tất cả những thứ liên quan đến quá khứ của anh và Tưởng Y Nhiên vào trong đó. Anh dán băng dính cẩn thận, cất vào nhà kho.
Một lần nữa đứng ở trước giá sách đã trống một nữa, trái tim anh cảm thấy thật thoải mái.
Chuyện gì đã qua thì cho qua đi, anh không thể cứ giữ nó cả đời.
Tương lai, còn cần cố gắng.
“Để gió quấn đi, không phải là đoạn tuyệt, mà là vì hoài niệm.”
Hoắc trì Viễn nói một câu trên vòng bạn bè của anh, sau đó liền đi tắm rửa.
Chờ anh trở về, liền nhìn thấy bên dưới một loạt những tin nhắn đáp trả.