“Còn 10 phút thôi! Nhanh lên 1 chút!” Tề Bằng Trình túm tay con gái chạy về phía trước!
“Ba, con muốn chờ Hoắc trì Viễn!” Tuy không ai nói cho Tề Mẫn Mẫn biết là bọn họ sắp đi đâu nhưng Tề Mẫn Mẫn có chút dự cảm xấu. “Tám giờ là anh ấy hạ cánh rồi!”
“Ba biết!” Tề Bằng Trình nghiêm túc trả lời nhưng tốc độ dưới chân không hề giảm.
“Con muốn ở lại!” Tề Mẫn Mẫn kéo người về phía sau, đứng yên tại chỗ.
Tề Bằng Trình quay đầu, nhìn Tề Mẫn Mẫn: “Bệnh tình ông ngoại con nguy kịch, ông muốn trước khi chết gặp mặt con một lần!”
“Ông ngoại?” Tim Tề Mẫn Mẫn hơi run rẩy một chút.
Tuy cô chưa từng gặp ông ngoại nhưng lúc nghe thấy bệnh ông ngoại đã nguy kịch, cô cảm thấy đau lòng không thôi.
“Ừ! Ông ngoại con!” Tề Bằng Trình nói xong, nắm chặt tay Tề Mẫn Mẫn, kéo cô vào cửa soát vé.
Tề Mẫn Mẫn không vùng vẫy nữa, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn, ánh mắt đau lòng.
Chỉ cần chờ thêm nửa tiếng nữa, cô có thể nhìn thấy Hoắc trì Viễn rồi
Vì sao số mệnh vẫn trêu chọc cô như thế?
Không thể để cô và Hoắc trì Viễn ở chung một chỗ được sao?