“Ok! Đừng quá lo lắng, anh lập tức đến ngay!” Hoắc trì Viễn lập tức nhắn lại.
Nhìn thấy Hoắc trì Viễn hồi âm, Tề Mẫn Mẫn lập tức vui mừng bấm điện thoại gọi anh:”Hoắc trì Viễn, anh vê A thị rồi à?”
“Ừ.”
Giọng nói của Hoắc trì Viễn lập tức truyền vào trong tai làm cho cô muốn bật khóc.
Nhớ…cô rất nhớ anh!
“Bệnh tình của ông ngoại nguy kịch, anh họ em nói là ung thư dạ dày giai đoạn cuối, bác sĩ muốn mọi người chuẩn bị tinh thần. Chú, em rất sợ.” Hốc mắt Tề Mẫn Mẫn đỏ lên, thương tâm nói.
“Nha đầu, anh đang ở B thị, tầm buổi chiều sẽ đến được Hắc Hà. Em ở bệnh viện chờ anh.” Hoắc trì Viễn nói mềm mỏng, dịu dàng xoa dịu Tề Mẫn Mẫn.
“Anh lại đến B thị?” Tề Mẫn Mẫn có chút kinh ngạc.
“Ừ. Ở B thị có nhiều chuyên gia. Tuy rằng bệnh viện đã ra thông báo bệnh tình nguy kịch, nhưng chúng ta còn có thể có một chút hi vọng.” Hoắc trì Viễn nghiêm túc nói.
“Anh đi mời chuyên gia?” Tề Mẫn Mẫn cảm động hỏi.
“Hy vọng có thể giúp đỡ được phần nào. Nha đầu, anh đi nghe điện thoại, đến Hắc Hà sẽ gọi lại cho em.” Hoắc trì Viễn nói xong liền cúp máy.
Tề Bằng Trình căng thẳng hỏi:”Bảo bối, Hoắc trì Viễn thật sự sẽ đến B thị mời chuyên gia?”
“Vâng.” Tề Mẫn Mẫn kích động gật đầu, “Anh ấy nói B thị có nhiều chuyên gia, còn nói có thể có hi vọng.”
“Quá tốt rồi!” Tề Bằng Trình kích động nắm tay Tề Mẫn Mẫn. Hoắc trì Viễn có quan hệ với rất nhiều bệnh viện lớn ở B thị, cho nên mới có thể mời được chuyên gia ở đó. “Có lẽ ông ngoại con được cứu rồi.”
Tề Mẫn Mẫn dựa vào lòng Tề Bằng Trình, nhẹ nhàng gật đầu.
B thị, Hoắc trì Viễn xuống xe xong, cung kính bắt hay hai vị chuyên gia:”Chú Lưu, chú Tôn, lần này làm phiền hai chú rồi!”
“Hoắc tổng đừng khách khí quá. Cứu người chính là trách nhiệm của chúng tôi.”