“đừng lại như ngọc loang láng, anh mua cho em nhiều châu báu lắm rồi, cũng chưa có cơ hội đeo lên. Mỗi ngày để ở trong tủ sắt cũng phải rỉ.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm nói: “Anh đưa em ngọc không bằng mua burger cho em.”
Hoắc trì Viễn thoải mái nở nụ cười: “Sao em không giống người thường thế?”
Nếu như đổi lại là người phụ nữ khác, chỉ mong sao mỗi ngày nhận được châu báu.
“Bởi vì em là Tề Mẫn Mẫn. Là người độc nhất vô nhị.” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo trả lời.
Nghe được Tề Mẫn Mẫn nói, tâm tình Hoắc trì Viễn đặc biệt vui vẻ: “em có thể nhớ kỹ lời anh nói, tốt lắm. Nha đầu, về sau cho dù xảy ra chuyện gì, đều phải nhớ kỹ hôm nay anh từng nói, em là bảo bối của anh, độc nhất vô nhị. Không cần dễ dàng nghi ngờ anh, đừng dễ dàng nói chia tay.”
“I promise.” Tề Mẫn Mẫn lập tức giơ tay nhỏ lên, ra lời thề son sắt nhìn Hoắc trì Viễn.
Hoắc trì Viễn bắt được tay cô, đặt trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng ngoéo khóe môi, nhợt nhạt cười nói: “Tin em!”