Ăn lẩu mà không bị cay thì cực kỳ không mạnh mẽ. Nhưng là cô cũng biết Hoắc trì Viễn đang quan tâm cô.
Không nỡ để Tề Mẫn Mẫn không vui, Hoắc trì Viễn khẩn trương đưa một bát ớt đầy qua, vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi han: “Muốn ít hay nhiều?”
“Ba muỗng…” Tề Mẫn Mẫn hưng phấn giơ lên ba ngón tay, sau khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hoắc trì Viễn, thu lại một ngón tay: “Hai muỗng… nửa muỗng cũng được…”
“Không nghĩ muốn bị chúng em ngược chết thì nhanh gả cho trợ lý Trịnh đi, gả cho anh ấy, chị cũng có độc của chủ nghĩa hôn nhân rồi.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm trả lời. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trịnh Húc cười rẫu rĩ, giống như đang ẩn nhẫn.
Lynda bất mãn nhíu mày: “Hôm nay là ngày gì? Sao đều bị các người bức hôn?”
“Hoom nay là ngày cầu hôn.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm nói.
Hoắc trì Viễn vuốt mặt Tề Mẫn Mẫn, cười nói với Lynda: “Một người vui không bằng mọi người cùng vui., Tề Mẫn Mẫn là hi vọng hai người sẽ hạnh phúc như chúng ta.”
Vẻ mặt Tề Mẫn Mẫn sùng bái nhìn Hoắc trì Viễn: “Hoắc trì Viễn, cũng là anh mới nói được, một lời trúng đích.
Lynda bĩu môi: “Tề Mẫn Mẫn, em chưa thấy Hoắc tổng đàm phán với người nước ngoài đâu, nói chuyện dí dỏm, gãi đúng chỗ ngứa!”
Tề Mẫn Mẫn cười nhìn vào mắt Lynda: “Có thể tưởng tượng.”
“Nhớ có một lần Cố Mạn khiến một người Đức ngạo mạn á khẩu không trả lời được., kế tiếp bại lui, thiếu chút nữa thổ huyết mà chết.” Lynda cũng sùng bái nhìn Hoắc trì Viễn. Tuy nhiên hiện giờ cảm tình của cô đã chuyển hướng sang Trịnh Húc, nhưng là sự sùng bái kính nể với Hoắc trì Viễn cũng không hề thay đổi. Người đàn ông này vẫn là người vô cùng kiệt xuất mà cô từng gặp qua.
“Không khoa trương như thế. Đối phương chỉ là trùng hợp không quá thoải mái thôi.” Hoắc trì Viễn nhàn nhạt cười nói.