Nam Mẫn đang ngồi trước máy tính, nghe vậy ngẩng đầu, thì thấy một người đàn ông mặc đồ vest màu sẫm dáng người cao lớn bước vào, cà vạt ngay ngắn, toàn thân từ trên xuống dưới toát ra vẻ trang trọng và cẩn thận.
Đây có lẽ là lần đầu tiên cô gặp mặt anh trong hoàn cảnh trang trọng chính thức, cảm giác rất mới mẻ, đối với Dụ Lâm Hải, lẽ nào không phải chứ?
Nam Mẫn vẫn mặc bộ đồ màu cam đỏ khi gặp anh ban sáng, không cố ý trang điểm vì anh, nhưng khí chất hơi khác với sáng sớm nay.
Đây có lẽ là lần thứ hai Dụ Lâm Hải đặt chân vào văn phòng của cô, nhưng lần trước ầm ĩ đến mức ra về chẳng vui vẻ, anh cũng chưa ngắm kỹ văn phòng của cô.
Phong cách của văn phòng không hợp lắm với phong cách trước đây của cô, vừa không phải màu sắc ấm áp, cũng không phải màu lạnh, mà là phong vị cổ xưa, thậm chí có chút cổ kính, rất giống với phong cách văn phòng của anh.
Hơi liếc qua một vòng, ánh mắt Dụ Lâm Hải bị một bức tranh chữ thu hút, là một bức tranh phong cảnh nhân vật, bên cạnh còn đề một bài thơ.
“Đừng nghe tiếng gió mưa, đập lá cành rừng thưa. Đi chậm vừa ngâm vịnh, có gì tổn hại chưa. Gậy trúc với giày cỏ, còn hơn là cưỡi ngựa. Ai sợ ướt ngang đầu, áo tơi che gió mưa”.
Đây là bài Định Phong Ba của Đông Pha.
Bất luận là chất tranh hay nét bút, đều khiến người ta cảm thán bùi ngùi.
Anh ngắm nhìn hồi lâu, không nhịn được nói: “Bức tranh chữ này…”
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Giả đấy”.
Dụ Lâm Hải quay đầu nhìn một cái: “Tôi biết. Chỉ là kỹ thuật làm giả này vô cùng cao siêu, họa sĩ vẽ tranh này là?”
“Nếu giám đốc Dụ thích có thể mang về”, Nam Mẫn rót trà, thản nhiên như không.
Ánh mắt Dụ Lâm Hải sáng lên, hơi kinh ngạc: “Tặng cho tôi?”
Nam Mẫn khẽ ngước mắt: “Mang bốn cái bát gốm pháp lang đến đây, chúng ta trao đổi”.
Quả nhiên, cô không hào phóng như vậy.
Dụ Lâm Hải cười bất lực: “Trước đây không biết cô cũng nghiên cứu đồ cổ. Trên hội bán đấu giá tôi đã nhìn ra cô là người trong ngành”.
Nhưng vẫn rụt rè trước mặt anh.
Nam Mẫn vừa nghĩ đến nội thương bên trong, thương xót bốn chiếc bát nhỏ bị anh cướp đi.
Hai người cứ vậy bỏ xa khỏi chủ đề trò chuyện, nói đến dự án trường đua ngựa, Nam Mẫn lấy ra một số bức ảnh chụp được khi lần trước cùng Phó Vực đến trường đua ngựa cho Dụ Lâm Hải xem, và nói ra suy nghĩ của mình.
Trước khi đến, Dụ Lâm Hải đã tìm hiểu, anh cũng thêm ý kiến bổ sung nhằm vào suy nghĩ của Nam Mẫn.
Ban đầu Nam Mẫn còn sợ anh sẽ vì muốn hợp tác dự án này với cô mà cố ý hùa theo suy nghĩ của cô.
Không ngờ anh thực sự có điểm độc đáo của mình, hơn nữa rất nhiều thứ mà cô không nói với Phó Vực cũng được nói ra từ miệng Dụ Lâm Hải, có cảm giác không bàn mà trùng ý tưởng. .
||||| Truyện đề cử: Đại Boss Mafia Muốn Tôi Làm Thế Thân |||||
Đã muốn hợp tác thì phải thể hiện thành ý, Dụ Lâm Hải rất thẳng thắn nói một số lợi ích mang đến nếu tập đoàn Dụ thị gia nhập dự án này.
“Trước đây chúng tôi từng làm khu vui chơi trẻ em, bao gồm thiết bị cơ sở, chúng tôi đều có sẵn, hợp đồng ký kết, rất nhanh có thể thực hiện”.
Nam Mẫn yên lặng lắng nghe, nhấp một ngụm trà, đợi anh nói xong, cô mới khẽ gật đầu, thong thả nói: “Tôi đã thấy thành ý của tổng giám đốc Dụ, tôi rất hài lòng. Bây giờ có thể nói ra yêu cầu của anh”.
Ánh mắt Dụ Lâm Hải hơi ngưng lại, từ đầu đến cuối cô đều không đổi sắc mặt, anh tưởng cô không để ý, thực ra cô đang ôm cây đợi thỏ.