Nam Mẫn cười nhạo một tiếng, tầm mắt lạnh nhạt quét qua ba ngón tay đang dựng thẳng đứng, phun ra chữ vô tình lạnh băng: “Không phải cô nhất thời hồ đồ, cô chưa từng tỉnh táo. Muốn tôi tha cho cô? Tôi đã tha cho cô bao nhiêu lần rồi? Cô còn muốn tôi tha cho cô thế nào nữa?”
Cô nói xong bèn xách cây thước trong tay lên gõ vào cánh tay cô ta, không nặng lắm, nhưng vẫn khiến sắc mặt Nam Nhã trắng bệch, quỳ gối nơi đó chẳng dám cử động dù chỉ là một chút.
Cô ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, rõ ràng là kế hoạch không một lỗ hổng, sao Nam Mẫn có thể dễ dàng trốn thoát như thế?
Rốt cuộc là họ đã sai ở đoạn nào?
Chẳng lẽ chị ta không đi con đường nhỏ từ trung tâm thành phố đến thẳng khu vườn Hoa Hồng ư?
Nam Mẫn nhìn ánh mắt xoay tròn của Nam Nhã thì biết cô ta đang suy nghĩ cái gì, lạnh lùng nói: “Có phải đang nghĩ xem tại sao tôi có thể thoát được đám người Lí Bân cử đi đúng không?”
Bị cô nhìn thấu tâm can, Nam Nhã ngượng ngùng há miệng, trực tiếp hỏi: “Chị cả, chị không đi con đường nhỏ thường đi hả?”
“Có đi”, Nam Mẫn không hề quan tâm nói: “Đi được nửa đường thì bị người ta chặn lại”.
“Thế tại sao?”, Nam Nhã há miệng theo bản năng, sắp hết câu lại đổi giọng: “Ý tôi là, sao chị cả có thể thoát được họ thế?”
Nam Mẫn vẫn bình thản không chút gợn sóng, nhưng lại không thể giấu đi vẻ cười cợt trong đáy mắt: “Đừng nói là cô tin tưởng cái bọn giá áo túi cơm Lí Bân cử đi có thể bắt được tôi nhé? Cô tưởng chị mình vô dụng đến thế hả”.
Cô bấm điện thoại vài cái, mở video mà Dụ Lâm Hải đã quay sẵn lên cho Nam Nhã xem. Nam Nhã nhìn mấy người quỳ thành một hàng trong video, run rẩy lên án Lí Bân “thuê họ giết người”, lại run rẩy cầu xin tha thứ, cô ta trợn trừng hai mắt.
Nam Mẫn đã làm thế nào mà lại khiến bọn họ sợ đến thế?
Cô ta tập trung nhìn lại, cánh tay của một người đàn ông mặt sẹo đang rũ xuống với tư thế hết sức quỷ dị, hệt như nó bị đánh gãy, dường như cơ thể của mấy người kia cũng đúng một dao, miệng vết thương rất sâu, nhuộm đỏ hết cả quần áo.
“Vết thương trên người bọn họ…”, khớp hàm Nam Nhã run run, đặt câu hỏi.
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Tôi làm”.
Cô khẽ lắc đầu: “Tôi cũng không ngờ trông bọn to to lớn vạm vỡ là thế, mà lại không chịu nổi một đòn, tôi chỉ cử động ngón tay một chút thôi đã khiến họ sợ đến mức quỳ xuống xin tha, cô nói xem có chán đời hay không cơ chứ?”
Nam Nhã nhìn ý cười tủm tỉm trên mặt Nam Mẫn, chỉ cảm thấy như có con rận đang bò qua bò lại trên người mình, khiến cô ta rợn hết cả người, tóc gáy dựng thẳng, cả người như chìm vào hầm băng, lạnh đến run rẩy.
Không phải Lí Bân vô năng mà là đối thủ quá mạnh mẽ, Nam Nhã cảm thấy mình lại một lần nữa đánh giá thấp khả năng của Nam Mẫn.
Cô ta cứ tưởng Nam Mẫn chỉ biết mấy chiêu võ mèo quào, mấy động tác lên hình cho đẹp thôi, nên mới nói Mễ Lộ đừng sợ, cứ tìm bảy tám tên cao to một chút là dư sức đánh Nam Mẫn răng rơi đầy đất. Kết quả, không ngờ kẻ răng rơi đầy đất không phải Nam Mẫn… Mà là mấy tên cao to kia!