Cứ tưởng chỉ chạm nhẹ một cái thôi nên Nam Mẫn cũng không đề phòng, bị anh chui lỗ hổng, cướp đi toàn bộ hơi thở.
Tên khốn kiếp này! Cho anh chút màu anh đã muốn mở cả phường nhuộm!
Cô giơ tay muốn đánh anh, lại bị Dụ Lâm Hải nắm chặt cổ tay, giữ chặt sau lưng, miệng vẫn không ngừng hoạt động, tức giận đến mức Nam Mẫn trợn trừng mắt, hung hăng cắn anh một cái, mãi đến khi miệng hai người đều cảm nhận được vị máu, anh mới lưu luyến buông tha cho cô.
Miệng Dụ Lâm Hải bị Nam Mẫn cắn nát, máu tươi chảy ra, anh cũng không quan tâm, nhẹ nhàng liếm đi, nhìn cô, cong miệng cười khẽ, vẻ mặt hết sức thỏa mãn.
Nam Mẫn trừng mắt nhìn anh, cảm thấy đây đúng là một tên tâm thần!
Sao trước kia cô lại bị mù, đi thích một tên bị bệnh tâm thần như thế chứ?
——
Cuối cùng Dụ Lâm Hải cũng trở về thành phố Bắc.
Khi Nam Mẫn nhận được tin tức từ Cố Hoành thì cô đang ở trong phòng làm việc giải quyết giấy tờ, làm như không hề nghe thấy, chỉ thản nhiên “ừ” một tiếng, sau đó chuyển sang hoạt động công bố sản phẩm trang sức.
“Có bản thiết kế hết chưa? Lấy ra đây tôi xem nào”.
Cố Hoành nhận lệnh đẩy bản thiết kế tới, giám đốc bộ phận thiết kế cũng đi tới, đứng bên cạnh giải thích cho Nam Mẫn về từng bản thiết kế, khi nhìn thấy bức vẽ cuối cùng thì cô ta nói: “Đây là bản thiết kế của Nam Lâm, lẽ ra nó không nằm trong danh sách bình chọn nhưng tôi thấy nó không tệ nên bỏ thêm vào”.
Nam Mẫn hết sức bình tĩnh, thản nhiên, giọng cũng rất hờ hững: “Nói tôi nghe thử xem, tại sao cô lại cho rằng nó không tệ?”
Giám đốc bộ phận thiết kế cũng không sợ, cô ta phân tích từng chút một, từ ý tưởng thiết kế cho đến khả năng hội hoa, sau đó là mỗi một chi tiết trên đó. Cuối cùng, cô ta tổng kết lại: “Đây là một tác phẩm rất có hồn, tôi rất thích nó”.
Đã là nhà thiết kế, thì nhận xét “có hồn” cho một tác phẩm chính là sự ca ngợi rất lớn.
Nam Mẫn khẽ cong khóe môi: “Chẳng mấy khi nghe được một đánh giá cao như thế từ chị”.
Giám đốc bộ phận thiết kế nhún vai: “Có sao nói vậy thôi, dù Nam Lâm là em gái cô nhưng cũng là học trò của tôi, chọn người hiền tài không bàn đến gia thế, đã là nhân tài thì phải biết nắm bắt”.
“Nếu chị đã nói thế, thì tại sao tác phẩm này lại không nằm trong phạm vi bình chọn”.
Giám đốc bộ phận thiết kế nói: “Đây là bản thảo Nam Lâm lén vẽ ra, các tác phẩm khác đã được bình chọn xong rồi tôi mới vô tình nhìn thấy nó trong ngăn bàn con bé. Cô nhóc đó còn ngượng ngùng không dám lấy ra, là do tôi tự làm chủ, cho con bé một cơ hội”.
Nam Mẫn cười khẽ: “Có được người thầy như chị là may mắn của con bé rồi”.
Giám đốc thiết kế nói: “Nhưng có một người cha như thế lại không phải là may mắn của con bé”.
Cố Hoành đứng bên cạnh liều mạng nháy mắt với giám đốc bộ phận thiết kế, cô ta cũng không quan tâm, ý cười trên mặt Nam Mẫn dần biến mất: “Chuyện gì thế? Nam Ninh Trúc lại làm cái gì rồi?”
Nam Mẫn dùng túi chườm đá đặt lên hai má sưng đỏ của Nam Lâm, sắc mặt cô tối tăm đến lạ.
Chỉ mới hai tiếng trước thôi, Nam Lâm và Nam Ninh Trúc đã xảy ra tranh chấp ở trang sức đá quý Nam Thị. Nam Ninh Trúc vừa khắc khẩu đã tát cho con gái mình một cái, âm thanh vang dội, toàn bộ nhân viên của bộ phận thiết kế đều nghe thấy.
Giám đốc bộ phận thiết kế Ada chạy từ trang sức đá quý Nam Thị tới đây, mục đích thứ nhất là giao bản thiết kế cho Nam Mẫn, mục đích thứ hai chính là mách tội.