Lão Dụ à, đừng trách anh em không phúc hậu, ai kêu vợ cũ của cậu lại ưu tú khiến người ta mê mẩn như vậy đây.
……
Vì hành động quá khích đến tột độ này của Phó Vực mà tâm trạng của Nam Mẫn cũng sụp đổ hỗn loạn.
Nếu không phải cân nhắc tới việc bọn họ còn hợp tác trong dự án trường đua ngựa thì cô đã giết chết anh ta cũng không biết chừng!
Cô thực sự không hiểu nổi tại sao đàn ông trên thế giới này đều tự mình cảm thấy tốt đẹp và tự cho là đúng như vậy?
Có ai bình thường hơn một chút được không?
Vấn đề nhất định là nằm trong vòng giao thiệp của cô.
Lúc này Cố Hoành bỗng gõ cửa tiến vào: “Tổng giám đốc Nam, bên ngoài trời đang mưa, tối nay cô còn muốn tới nhà hàng Thực Vị không?”
Nam Mẫn lúc này mới nhớ tới mình đã đồng ý với Tư Triết sẽ đến nhà hàng để kiểm tra các món ăn của cậu ta.
Liếc mắt nhìn thời gian, Nam Mẫn thấp giọng căn dặn: “Đi. Anh chuẩn bị xe đi”.
“Vâng”.
Thành phố Nam đã bước vào mùa mưa dầm, không khí cũng bắt đầu trở nên ẩm ướt.
Đi được nửa đường, cơn mưa càng thêm nặng hạt, ngoài cửa sổ mưa rả rích, từng giọt mưa to như hạt đậu lộp bộp rơi xuống nóc xe, ngay cả tiếng còi chói tai cũng bị lấn áp xuống mấy phần.
Xe lái tới ngõ cổ Nam Kiều liền thả chậm tốc độ, nhiều người đi bộ không mang ô vội vàng chạy khỏi, lòng bàn chân họ như quét dầu nhớt vô cùng nhếch nhác.
Nam Mẫn vẫn luôn không thích những ngày mưa, trước đây mỗi khi mưa xuống, cô liền không thể ra ngoài chơi đùa vui vẻ mà bị mẹ nhốt lại trong phòng, buồn tẻ tập đàn hoặc đọc sách, chỉ có tiếng mưa gió bầu bạn cùng cô.
Hiện tại cũng không ai ép buộc cô học những thứ này nữa, nhưng cô bỗng thấy hoài niệm những ngày tháng đó.
Có thể được người khác quản lý cũng là một loại hạnh phúc.
Trong xe có mở thông gió nhưng lại có chút ngột ngạt, Nam Mẫn khẽ kéo cửa kính xe xuống, nước mưa liền tạt vào trong, trên mặt cô cũng nhiều thêm một tầng ướt át, cùng lúc đó tiếng trẻ con khóc nỉ non vang dội cũng lọt vào tai cô.
Bên kia lan can, một người mẹ đang ôm đứa trẻ, có lẽ cô ta muốn băng qua con đường đối diện nhưng không hiểu sao lại ngã sõng soài xuống đất, đứa nhỏ cũng rơi khỏi vòng tay lăn ra ngoài, ‘oa’ một tiếng liền bắt đầu gào khóc.
Tiếng còi xe thúc giục chói tai cũng vang lên, tài xế thò đầu ra khỏi xe lớn tiếng mắng: “Sang đường kiểu gì thế? Muốn chết à?”
Đôi mày thanh tú của Nam Mẫn khẽ nhíu, cô vừa định xuống xe liền nhìn thấy một bóng người xuyên qua tầng tầng lớp lớp xe cộ rồi mạnh mẽ nhảy qua lan can, bế đứa nhỏ ngã xuống đất lên đồng thời đưa chiếc ô trong tay cho người mẹ còn đang ngã ngồi trên đất.
Anh ta ôm lấy đứa trẻ, dìu người mẹ tới ven đường rồi dịu dàng khuyên giải an ủi: “Chị gái à, ngày mưa cũng phải tuân thủ luật lệ giao thông, nên đi trong làn đường đi bộ nếu không rất dễ xảy ra tai nạn giao thông đó”.