Nam Mẫn khẽ thở dài, không nhịn được mở miệng: “Thật sự thích anh ta như vậy?”
Đột nhiên Tô Âm ngẩng đầu, nhìn Nam Mẫn, cô bé ngơ ngác, sau đó gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng vâng vâng!”
Sau đó khuôn mặt nhỏ như trời trong mây trắng: “Cô, cô có biết cái gì gọi là ‘vừa gặp đã yêu’? Cháu thấy cháu chính là vậy đó!”
Con ngươi Nam Mẫn hơi co lại, làm sao cô có thể không biết chứ.
Năm đó cô với Dụ Lâm Hải chẳng phải vừa gặp đã yêu sao?
Có điều chung tình thì dễ, còn yêu lại khó khăn.
Nhưng Nam Mẫn cũng không châm biếm cô bé, cũng không mắng mỏ, chỉ có nhàn nhạt nói: “Âm, cháu có quyền thích một người, nhưng cháu phải hiểu, thế giới tình cảm cho đến bây giờ không phải rung động là có thể yêu nhau, phải trả giá”.
Tô Âm mặt đầy u mê nhìn cô: “Trả giá gì ạ?”
“Có trả giá sức khỏe, có trả giá tiền bạc, có trả giá thời gian, còn có… trả giá cả một trái tim”.
Nam Mẫn bình tĩnh: “Cùng với trả giá, cháu còn phải làm tốt, người kia không nhận ra sự chuẩn bị mà cháu bỏ ra đâu. Nói cách khác, cho dù cháu trả giá tất cả vì anh ta, chưa chắc anh ta sẽ báo đáp gì cho cháu, còn có khả năng sẽ làm chuyện quá đáng để tổn thương cháu”.
Tô Âm vẫn không hiểu: “Nhưng cháu yêu anh ấy, cháu cam tâm tình nguyện, không đủ sao?”
“Không đủ”.
Nam Mẫn lắc đầu, ánh mắt hơi lạnh: “Con người là động vật có tình cảm, hễ đã trả giá thì không nghĩ đến cần báo đáp. Dù có yêu, có can tâm tình nguyện thì cũng có một ngày mệt mỏi. Yêu không nổi, tim liền chết”.
Tô Âm nhíu mày: “Vì sợ bị tổn thương, cho nên không thể yêu sao?”
“Không, yêu một người, vốn là chuyện của bản thân mình, không liên quan đến người khác”.
Nam Mẫn nhàn nhạt nói: “Nếu cháu có thể chuẩn bị tốt về mặt tư tưởng này, bất luận tương lai xảy ra tình huống gì cũng sẽ không hối hận. Chỉ cần yêu và sống không do dự, thua rồi thì xoay người lùi lại, đây mới là quan trọng nhất”.
Chân mày Tô Âm giãn ra, biểu cảm đã sáng tỏ thông suốt.
“Cháu hiểu ý của cô rồi. Cô muốn nói với cháu rằng cháu có thể dũng cảm đi yêu một người, trả giá tất cả vì anh ta, nhưng cháu cũng cần phải bảo vệ bản thân. Yêu rồi thì đừng hối hận, bất luận kết quả gì cũng tự mình gánh chịu”.
Nam Mẫn xoa đầu nhóc con: “Là vậy đó”.
“Vậy thì dễ làm”.
Tinh thần Tô Âm nói đến là đến: “Dù sao tim của cháu làm từ đá kim cương, người có thể gây tổn thương cho cháu vẫn chưa sinh ra đâu. Cháu theo đuổi người ta trước đã rồi nói sau!”