Không đợi Nam Mẫn mở miệng phê bình, Tô Duệ vẫn lạnh lùng nói: “Con có thể so sánh với cô con? Con đẹp hơn cô, thông minh hơn cô hay mắt to hơn cô?”
Tô Âm: “…”
“Lúc cô con lớn bằng tuổi con, không biết đã hack được bao nhiêu trang web, chủ trì bao nhiêu hội nghị quốc tế, làm biết bao nhiêu bữa cơm, khắc bao nhiêu ngọc thạch, kiếm được bao nhiêu tiền, con ngoại trừ làm bố tức giận ra thì còn biết làm gì?”
Tô Âm: “…”
Nam Mẫn nhíu mày, cô cũng không biết trong mắt anh Duệ, hình tượng của mình lại cao lớn như vậy.
Tô Âm bị đả kích linhỏ tục cũng tức giận, không chịu yếu thế liền gân cổ cãi lại: “Đó là vì cô có bố mẹ cực kỳ lợi hại, còn con chỉ có một ông bố không đáng tin cậy, chính bố không biết phấn đấu, còn trông mong con ưu tú?”
Sắc mặt Tô Duệ trầm xuống, lạnh lùng nói: “Con lặp lại một lần nữa”.
“Con nói sai sao? Bây giờ bố chỉ có tâm tư muốn cưới một con hồ ly về, biết rõ con không thích bọn họ, bố vẫn dẫn bọn họ về, bố cố tình gây khó dễ với con!”
Mắt thấy Tô Âm vừa nói xong mắt cũng đỏ, mặt Tô Duệ căng thẳng, sắc mặt cũng trầm xuống.
“Vậy thì sao, bố không thể hẹn hò yêu đương? Con cũng lớn rồi, bố còn phải trông nom một đứa nhóc hư hỏng cả đời sao?”
Tô Âm dùng lời lẽ chính nghĩa nói: “Ai không cho bố yêu đương chứ, bố yêu cũng phải tìm người tốt một chút, nếu có thể thì tìm ai đó giống cô con vậy, con cũng chẳng nói gì đâu”.
Nam Mẫn: “…”
Tô Duệ cười lạnh lùng: “Nếu bố có thể cưới được cô của con, con tưởng còn có con trên đời đấy?”
“Không có thì không có vậy, ai thèm. Bố sinh con ra, cũng chưa được con đồng ý đấy!”, Tô Âm đầy một bụng ấm ức.
Tô Duệ lười biếng nâng mí mắt: “Thế thì làm sao, bố còn phải tìm cái bụng nhét con vào chắc?”
“Bố…”
Tô Âm còn định cứng miệng, bị Nam Mẫn nháy mắt ngăn lại, cô lạnh lùng nói: “Hai người muốn cãi nhau thì về Messuri mà cãi, đừng gây loạn ở chỗ em”.
Lúc này bầu không khí căng thẳng như kiếm rút cung giương mới tiêu tan.
Khẽ thở dài, Tô Duệ lại nói: “Cậu trai mà con thích đâu, xấu quá nên không dám đưa về cho bố gặp hả?”
“Người ta không xấu, đẹp trai hơn hơn bố nhiều”.
Tô Âm không tiếc chút sức bảo vệ Phó Vực, sau đó nói: “Còn nữa người ta không phải cậu trai, mà là chàng trai”.
Còn chưa gả đi, đã bênh vực người ta rồi?
Trên khuôn mặt anh tuấn của Tô Duệ phủ lên một lớp sương lạnh, dường như rít ra một câu từ kẽ răng: Vậy bảo “chàng trai” đó đến gặp bố”.
“…”, Tô Âm yếu thế đi mấy phần, cũng không thể nói người ta không thích mình chứ, thật mất mặt, cô bé suy nghĩ, cân nhắc lời từ chối: “Bây giờ vẫn chưa được, sau này mọi người sẽ có cơ hội gặp mặt”.