Nói xong, điện thoại lập tức vang lên tiếng tít rồi tắt.
???
Phó Vực nhìn màn hình điện thoại, mặt đầy dấu chấm hỏi.
Chuyện gì thế này, sao dưng không anh ta lại thành người trông trẻ vậy, anh ta đâu phải thầy giáo mầm non!
Nhưng Tô Âm ăn uống no đủ hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm đang đến gần, chẳng biết từ lúc nào đã ngồi xuống bên cạnh anh ta, chớp chớp mắt nhìn: “Anh, chúng ta còn khoảng hai, ba tiếng tự do đấy, làm gì bây giờ đây?”
Phó Vực: “…”
——
Dụ Lâm Hải nhíu mày lại thật chặt: “Cậu nói ai đến dinh thự họ Dụ cơ?”
Hà Chiếu báo: “Cháu gái của tổng giám đốc Nam, cũng là công chúa nhỏ của Messuri, “tiểu thần y” Tô Âm”.
“Đuổi theo Phó Vực tới tận thành phố Bắc ấy hả?”, Dụ Lâm Hải không dám tin.
Hà Chiếu nhịn cười: “Đúng vậy”.
Lại nói: “Anh ấy bảo anh mau về nhà cứu người. Tổng giám đốc Nam, bác sĩ Tô và cậu bảy nhà họ Bạch đã theo Nam Ông lên máy bay riêng, chẳng mấy chốc sẽ đáp xuống sân bay thành phố Bắc”.
Dụ Lâm Hải nhướng mày, ánh mắt dần sáng lên: “Cậu vừa nói là Nam Mẫn cũng tới đây hả?”
Hà Chiếu gật đầu: “Đúng vậy!”
“Thế còn nghệt mặt ra đó làm gì?”
Dụ Lâm Hải đứng dậy bỏ ra ngoài: “Chuẩn bị xe, ra sân bay”.
Hà Chiếu ở đằng sau đuổi theo: “Nhưng mà trưa nay anh còn một bữa hẹn…”
“Dời lịch”, Dụ Lâm Hải không hề quay đầu lại.
Hà Chiếu: “Rõ…”
Biết ngay anh sẽ như thế mà.
Ngồi trên máy bay, nhìn những phong cảnh quen thuộc, Nam Mẫn bắt đầu chìm vào trạng thái tim đập nhanh và loạn nhịp.
Rõ ràng hai tháng trước cô mới đến thành phố Bắc, sao lại có cảm giác chuyện đã qua rất lâu rồi vậy?
Suy cho cùng, lần trước khi rời đi cô đã nghĩ rằng mình không bao giờ đặt chân đến thành phố này nữa. . truyen bjyx
Nào ngờ, bây giờ lại trở về.
Lại càng không ngờ được là vừa đáp xuống sân bay, cô đã trông thấy Dụ Lâm Hải lặng lẽ đứng phất phơ trong gió.
Dường như anh đã đứng ở đây chờ cô rất lâu rồi.
Khoảnh khắc ngước lên trông thấy Dụ Lâm Hải, đầu óc Nam Mẫn đã bị gió lAnoh thổi cho hoảng hốt.
Trong một phút hoảng hốt đó, cô bỗng nhiên nhớ tới đoạn thời gian ngắn sau khi anh hồi phục lại từ chứng liệt nửa người, một lần nữa trở về Dụ Thị để làm việc, anh đã hết sức bận rộn, bay đi khắp nơi, mỗi lần máy bay đáp xuống đất, dù là sớm hay trễ, cô đều ra sân bay để đón anh.