Không khí ngột ngạt một lúc lâu, Tô Duệ nặng nề mở miệng: “Đủ lông đủ cánh rồi? Tác oai tác quái đến chú nhỏ của con? Mau xin lỗi chú nhỏ”.
Thứ anh ta nhắc đến là chuyện hạt dẻ cười Tô Âm trộn thuốc bột cho Bạch Lộc Dư ăn.
Chuyện này đúng là Tô Âm đuối lý, cô bé chuyển hướng đầu gối về phía Bạch Lộc Dư, thành thật nhận sai.
“Cháu sai rồi chú nhỏ, cháu không nên cho chú ăn hai gói hạt dẻ cưởi kia, chắc chú cười khổ sở lắm đúng không? Hay là chú đánh cháu hai cái để hả giận?”
Tô Âm giơ bàn tay nhỏ bé trước mặt Bạch Lộc Dư, anh ta đang muốn trợn mắt thì cô bé lại vội vàng rụt tay về: “Không được không được, tay không nhiều thịt, đánh đau lắm. Thịt ở mông nhiều hơn, hay chú đánh vào mông cháu đi”.
Sau đó xoay người, chổng cái mông tròn vo về phía Bạch Lộc Dư giống như hồi còn bé.
Phó Vực trợn tròn đôi mắt hoa đào.
Tư thế gì thế này???
Mặc dù mặt Tô Âm hướng về phía anh ta, mông hướng về phía Bạch Lộc Dư, nhưng thân hình anh ta cao lớn!
Đứng ở đây giống như nhìn thấy ngọn núi nhỏ, có gì mà không thấy?
Lỗ tai liền đỏ lên, giống như có lửa từ trong tai bốc ra ngoài.
Cũng không biết tâm tình gì dẫn dắt, Phó Vực lập tức tiến lên ôm lấy Tô Âm, tư thế giống như ôm trẻ con, cơ thể cô bé trong nháy mắt bay lên không, sau đó đáp xuống vững vàng.
Tô Âm chỉ cảm thấy người nhẹ bỗng, trái tim bay lên trời vang một tiếng ‘vù’, khi phản ứng lại thì đã đứng trước mặt Phó Vực.
Oa! Cuối cùng đã hiểu ‘bay lên trời vai kề vai với mặt trời’ là cảm giác gì.
Phó Vực ôm Tô Âm đặt dưới đất, đúng như dự đoán đã đón nhận ánh mắt lạnh buốt của đám người Bạch Lộc Dư.
Anh ta vội vàng buông người ra, lập tức cảm thấy da đầu tê dại, nhắm mắt không nhìn về phía Nam Mẫn và Tô Duệ, nói với Bạch Lộc Dư:
“Cậu Thất, nhóc con chỉ là cho anh ăn nhiều hạt dẻ cười mà thôi, cần gì phải làm lớn chuyện như vậy chứ? Lẽ nào dạ dày anh không tốt, không tiêu hóa nổi?”
Phó Vực cảm thấy cũng chỉ có khả năng này, dù sao trẻ con sao có thể có tâm tư xấu?
Anh ta liền giảng hòa: “Dạ dày của tôi cũng không phải quá tốt, cho nên trong xe thường chuẩn bị sẵn thuốc dạ dày và thuốc kích thích tiêu hóa, lát nữa tôi cầm cho anh hai hộp”.
“…”
Bạch Lộc Dư híp mắt, thiếu chút nữa bật thốt lên: Tôi cần anh quan tâm à? Anh mới có bệnh ý!
Tô Âm đứng sau lưng Phó Vực, nội tâm mừng như điên: Ôi mẹ ơi, anh ấy bảo vệ mình! Quả nhiên là anh ấy thích mình, chỉ là cứng miệng ngại nói mà thôi! Bạn trai bùng nổ sức mạnh rồi đúng không! Yêu chết đi được ý!
Bạch Lộc Dư trong lòng cười lạnh: Anh bạn nhỏ, làm anh hùng trước mặt phụ nữ, tôi không biết trong lòng anh có toan tính gì đây?
Khóe môi anh ta khẽ nhếch lên cười: “Nếu cậu Phó mở miệng cầu xin tha thứ cho nhóc con này, vậy tôi đại nhân không trách tiểu nhân tha cho con bé lần này. Hạt dẻ cười nhóc con tự chế cũng khá ngon đấy, quay về tôi sai người qua tặng anh hai gói, anh cũng thử xem”.