Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 643



Trác Huyên trước mặt Dụ Lâm Hải và trước mặt người khác là hai con người hoàn toàn khác nhau: “Chuyện này căn bản không phải là lỗi của cô tôi, cô tôi xin lỗi là vì bà rộng lượng, không so đo, cô đừng có mà được nước lấn tới, OK?”

Nam Mẫn vừa ngẩng đầu lên đã để lộ ánh mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc: “Nếu bà ta không có lỗi thì cần gì phải xin? Tôi thiếu một câu xin lỗi đó chắc?”

Trác Huyên: “Cô…”

Cô ta vừa mới chỉ tay vào Nam Mẫn thì đã bị Lỗ Hằng tát một cái văng đi: “Chỉ? Chỉ cái gì mà chỉ? Người lớn trong nhà không dạy cô cái gì là lịch sự, ra đường đừng có chỉ chỏ vào người khác hả? Chỉ bậy nữa tôi tiễn ngón tay cô đi luôn đấy!”

Lần này Nam Mẫn đến thành phố Bắc không có dẫn Cố Hoành theo, anh ta còn đang bận kiếm tiền cưới vợ nên không có thời gian rảnh đi theo, bèn cho trợ lý hành chính Lỗ Hằng theo cô.

Lỗ Hằng rất gầy, trông còn yếu ớt hơn cả Cố Hoành, nhưng là quán quân tán đả hàng thật giá thật,

Dù sao Trác Huyên cũng là con gái, nếu cô ta giới tính nam, thì có lẽ lúc này đầu ngón tay đó đã gãy lìa rồi.

Lỗ Hằng lạnh lùng liếc Trác Huyên một cái, lại lùi về bên cạnh Nam Mẫn, cung kính hỏi: “Tổng giám đốc Nam, ở đây đang có phiền toái gì hả?”

“Ừ, lúc nãy có người muốn lái xe tông chết tôi”.

Nam Mẫn nói nghe rất nhẹ, như thể đang kể một chuyện hết sức nhỏ bé, nhưng câu nào cũng có sức truyền tải thông tin hiệu quả: “Cổng tiểu khu có máy quay và camera hành trình của xe cũng ở đây, báo cảnh sát xử lý một chút đi”.

Lỗ Hằng chẳng nói chẳng rằng, chỉ cần có lệnh là nghe, lập tức báo cảnh sát.



Mặt Trác Nguyệt và Trác Huyên lập tức thay đổi, thấy thái độ của Nam Mẫn có vẻ không định giải quyết riêng, muốn chuyện bé xé ra to.

“Cô Nam, tôi đã xin lỗi cô rồi, cô cứ ép người thế này có thấy hơi quá đáng không?”, Trác Nguyệt cố nhịn cơn tức, nhưng sắc mặc cũng đã trở nên lạnh giá.

Mấy năm nay bà ta đã sống vô cùng hào nhoáng, có tiền nổi tiếng, được mọi người tâng bốc, cũng được người đàn ông của mình che chở, bao năm nay bà ta chưa từng tức giận đến thế.

Lúc nãy bà ta không định tông chết Nam Mẫn thật, chẳng qua là ngứa mắt với cô quá, muốn hù dọa cô một phen thôi, nào ngờ lại đụng phải gốc cây cứng, cái tính tình khó chịu này đúng là giống hệt Dụ Phượng Kiều.

Khiến con người ta chán ghét!

Nam Mẫn ngước mắt lên, như gió lạnh từ trên đỉnh núi ập xuống, môi khẽ cong: “Xin lỗi là nghĩa vụ của bà, nhưng tôi cũng có quyền không chấp nhận. Lời xin lỗi đó, tôi không muốn nhận”.

Đồn cảnh sát nằm ngay bên cạnh tiểu khu, cảnh sát chạy tới rất nhanh.

Sau khi hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, quay chụp lại hiện trường xong, Nam Mẫn và Trác Nguyệt đều theo họ đến đồn cảnh sát.

Dụ Lâm Hải và Phó Vực cũng muốn theo, nhưng Nam Mẫn lại quay đầu thản nhiên liếc nhìn họ: “Hai người theo làm cái gì?”

Dụ Lâm Hải nói: “Tôi cũng là một trong những nhân chứng mà”.
— QUẢNG CÁO —