Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 673



Chương 673

Thói đời nóng lạnh, mấy năm trước nhà họ Trác bọn họ đã trải qua một lần trắc trở.

Lúc ấy Dụ Phượng Kiều xuống tay độc ác, liên tục chèn ép nhà họ Trác, khiến bọn họ phải ra nước ngoài lánh nạn, khi đó cô ta vẫn đang bám lấy Dụ Lâm Hải, vốn không muốn đi, nhưng vì tiền đồ của mình, nên vẫn lựa chọn chia tay.

Khi đó dù Dụ Lâm Hải là cậu cả nhà họ Dụ, nhưng chỉ là cháu ngoại, cũng không được lựa chọn làm người nối nghiệp nhà họ Dụ, Trác Huyên cảm thấy mình vẫn còn trẻ, có lẽ ở nước ngoài có thể gặp được anh chàng hoặc ông lớn nhiều tiền đẹp trai hơn, vậy nên đã dứt khoát rời đi, không ngờ đã mất trắng mấy năm thanh xuân, còn mất đi Dụ Lâm Hải, đúng là xôi hỏng bỏng không.

Cô Trác Nguyệt năm đó bị Dụ Phượng Kiều chèn ép nặng nhất, sự nghiệp gần như bị hủy hoại trong chốc lát, nhưng sau một năm ra nước ngoài, nhờ sự giúp đỡ của Thẩm Lưu Thư, bà ta lại một lần nữa về nước khôi phục lại, chỉ cần hai năm đã trở thành hoa đán đương thời của đài Hoàn Á.

Trác Huyên thật lòng cảm thấy cô ta không may mắn như cô Trác Nguyệt, không gặp được người đàn ông yêu mình như vậy.

So sánh với tình yêu quyến luyến không quên của Thẩm Lưu Thư với Trác Nguyệt, Dụ Lâm Hải đối xử với cô ta vô tình và tàn nhẫn.

Cho dù cô ta hẹn anh thế nào, anh cũng không chịu đi ra.

Anh hoàn toàn không muốn quan tâm đến chuyện của cô ta nữa.

Trác Huyên miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Nam Mẫn, tôi biết cô vì chuyện của tôi và anh Hải mà luôn có thành kiến với tôi. Nhưng bây giờ tôi đã chia tay với anh ấy rồi, người đàn ông cô không có được, tôi cũng không có được, chúng ta đều thua trong tay một người đàn ông, từ một góc độ nào đó mà nói, chúng ta cùng là trời đau lòng thay người. Phụ nữ với nhau cần gì phải làm khó nhau thế, cô nói xem phải không?”

Cô ta vừa dứt lời, cô chủ ngồi sau quầy cafe trông quán phát ra tiếng cười giễu cợt.

Trác Huyên và Nam Mẫn đồng loạt nghiêng đầu nhìn sang.

Cô chủ kia không quá giống với một cô chủ, mặc dù là phụ nữ, hơn nữa còn là một mỹ nhân, nhưng lại cắt tóc ngắn, còn phóng khoáng đẹp trai hơn cả con trai, tư thế ngồi cũng vô cùng ngang ngược, chân phải gác lên đầu gối chân trái.

Người thẳng tắp, tay bấm điện thoại màu đen, cúi đầu cười.

Có thể là trên điện thoại di động có gì đó buồn cười, Trác Huyên nhíu mày, còn tưởng ra người ta đang cười mình.

Tầm mắt Nam Mẫn rơi trên điện thoại của cô chủ kia, kiểu dáng đơn giản, trong tay anh hai cũng có một chiếc.

Kiểu điện thoại này là hàng công ty sản xuất đặc biệt, toàn cầu số lượng hạn chế, bình thường chỉ cung cấp cho quân đội.

Anh hai lấy một lô, cho cô một chiếc, cô không cần, cảm thấy quá bắt mắt, cũng dễ bị ban ngành liên quan để ý đến.

Trác Huyên mở miệng nói: “Chủ quán, cho chúng tôi hai miếng bánh ngọt”.

Chị đẹp trai ngẩng đầu lên, giọng lành lạnh: “Bánh ngọt bình thường vẫn có, nhưng hôm nay không có, vì tôi không biết làm”.

Trác Huyên sửng sốt, lại nhíu chặt mi: “Cô không phải chủ quán này sao?”

 

— QUẢNG CÁO —