Cô vô tình nói: “Vào những năm Khang Hy, ít dùng men Pháp Lang trang trí, hình vẽ đơn giản, Pháp Lang Ung Chính có vẽ hoa, sông núi, nhân vật, kết hợp với đề thơ, lại thêm đóng dấu, thích phong cách kết hợp thơ, sách, họa, con dấu của thư họa truyền thống thành một thể. Lại thêm thời Khang Hy thích đáy sâu, thời Ung Chính thì thích đáy trắng”.
“Nói rất đúng”.
Dụ Lâm Hải khen ngợi: “Đây chính là chiếc bát hoa văn mẫu đơn hoa mai men Pháp Lang những năm Ung Chính nhà Thanh”.
Nam Mẫn nhìn bài thơ được đề trong chiếc bát, Dụ Lâm Hải bèn đọc lên.
“Tiếng chim muông uyển chuyển da đạng, hoa quý cỏ tươi dần hợp thời”.
Dụ Lâm Hải khẽ cười: “Tặng cho em”.
Lúc anh nói ra ba chữ này, Nam Mẫn hơi hoảng hốt.
Cô bỗng nghĩ đến bốn chiếc bát men Pháp Lang mà bọn họ cùng đấu giá trên hội từ thiện, anh vẫn luôn tranh giành với cô, cuối cùng anh đấu giá được bốn chiếc bát đó, lúc đó anh ‘bảo vệ’ nó rất ghê gớm.
“Tặng cho tôi?”
Ánh mắt Nam Mẫn vẫn dừng trên chiếc bát, nhưng lại đặt nó lại vào trong tráp, cô thản nhiên cười: “Tổng giám đốc Dụ trở nên hào phóng từ lúc nào? Lại nỡ lòng tặng thứ quý giá như vậy cho tôi?”
Cô nhẹ nhàng đóng chiếc tráp lại: “Tôi nhận”.
Dụ Lâm Hải chị sợ cô không nhận, vừa nghe cô nói nhận, vẻ mặt lập tức nhẹ nhõm.
Sau đó Nam Mẫn lại cười: “Anh ra giá đi”.
Dụ Lâm Hải vừa mới thả lỏng, lập tức lại căng thẳng, đồng tử co lại: “Cái gì?”
“Tôi không biết anh lấy từ đâu, nhưng có lẽ cũng tốn không ít công sức”.
Nam Mẫn nhẹ giọng nói: “Trước nay tổng giám đốc Dụ không làm cuộc mua bán lỗ, tôi biết điều này, bảo bối tốt như vậy, tôi cũng không thể để anh thiệt, phải không? Hay là anh nhìn trúng cái gì, chỉ cần tôi có thể bỏ ra, tuyệt đối không hai lời”.
Cô bày thái độ của người làm ăn, không nói tình cảm với anh, trực tiếp nói đến tiền.
Giống như một con dao lạnh, đâm thẳng vào trong lòng anh.
Cổ họng Dụ Lâm Hải khàn đặc, hồi lâu mới chậm rãi khó khăn lên tiếng: “Tôi… tôi tặng em, không phải là bảo em trả tôi tiền, cũng không phải muốn lấy gì của em, chỉ hy vọng em vui vẻ”.
“Tôi rất vui”.
Nam Mẫn không che đậy cảm xúc của mình: “Nhưng không có công không nhận lộc, anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, huống hồ chúng ta cũng không tính là bạn bè, chỉ là…
Dù thế nào cô cũng không nói ra được chữ “vợ chồng đã li dị”.
Nói ra cũng hơi buồn cười.
Hữu danh vô thực, nói gì vợ chồng chứ?
“Tóm lại, phải trả tiền thì vẫn phải trả”.
Đôi mắt sáng của Nam Mẫn không có chút tình cảm, thấy Dụ Lâm Hải không chịu nói, cô nói: “Vậy được, tôi bảo Cố Hoành đến ngân hàng mở một tấm chi phiếu, trả anh theo giá thị trường. Hay là tôi tặng lại một món quà…”
Còn chưa nói hết, Dụ Lâm Hải liền nói: “Tôi muốn chiếc châm cài trên tóc em”.