Mắt thấy một đám nữ y tá tranh nhau đến mức bể đầu chảy máu, chủ nhiệm khoa ngoại vung tay, đập bể mộng đẹp của bọn họ: “Để tôi tự làm”.
Các y tá nhìn chằm chằm chủ nhiệm đầu trọc lốc oai phong lẫm liệt đi vào phòng bệnh, đồng loạt cảm thán một tiếng…
“Phí của trời quá đi!”
…
Dụ Lâm Hải trước giờ chưa từng tiêm mông, Dụ Lâm Hải cảm thấy có chút không giải thích được.
“Cái này là tiêm gì?”
Chủ nhiệm Hoàng đeo khẩu trang, mặt không biểu cảm nói: “Tiêm tiêu viêm”.
Dụ Lâm Hải nhìn đầu tiêm nhọn, cổ họng không khỏi nghẹn cứng: “Cái này nhất định phải tiêm ư?”
“Nhất định”.
Giọng chủ nhiệm Hoàng có chút mất tự nhiên, trán cũng toát ra từng tầng mồ hôi lạnh: “Cô Nam căn dặn”.
Dụ Lâm Hải ngước mắt nhìn ông ta, ánh mắt u ám.
Hà Chiếu ở một bên cố nén cười, không nhịn được nói: “Tổng giám đốc Dụ, có phải tổng giám đốc Nam đang trừng phạt anh không?”
Dụ Lâm Hải mím môi, nhìn có chút oan ức, ngừng một chút, anh mới nghiêng người sang, thò tay vào cạp quần, làm động tác kéo quần xuống.
Kim tiêm trên tay chủ nhiệm Hoàng không ngừng run rẩy, nhắm chuẩn sau lưng Dụ Lâm Hải, ông ta hạ quyết tâm, khi thấy kim tiêm sắp đâm xuống…
Lúc Hà Chiếu cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
“Dừng tay!”
Cửa vừa mở, tiếng quát chói tai, một chiếc kính râm theo gió bay về phía chủ nhiệm Hoàng, đồng thời cổ tay ông ta cũng bị nắm lại.
Động tác của Nam Mẫn gần như đồng thời với động tác của Dụ Lâm Hải.
Chủ nhiệm Hoàng còn chưa kịp phản ứng, kim trên tay liền bị cướp lại, một chưởng của Dụ Lâm Hải bổ vào sau gáy ông ta, khiến người trực tiếp quỳ xuống đất.
Còn Nam Mẫn như gió xông tới, một cú quét chân liền quật ngã chủ nhiệm Hoàng.
Y tá bên ngoài nhìn thấy tập tức kinh hãi hô lên.
Cố Hoành phản ứng rất nhanh, đóng cửa lại, bảo đám vệ sĩ chặn cửa, không cho phép bất kỳ ai được vào hay vây xem.
Tất cả mọi chuyện chuyển biến quá nhanh, khiến người ta không kịp chớp mắt, Hà Chiếu toàn thân ngơ ngác, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trực giác nói cho anh ta biết, chủ nhiệm đó có vấn đề.
Chủ nhiệm Hoàng ngã xuống đất, ngọ nguậy hồi lâu vẫn không thể bò dậy nổi, mắt kính trên sống mũi cũng bị một cước của Nam Mẫn đá đi chỗ khác, ông ta chật vật chìa tay tìm, đeo nó lên.
Sắc mặt ông ta có chút khó coi, đánh đòn phủ đầu: “Tôi tiêm cho bệnh nhân, mấy người làm gì thế? Muốn ầm ĩ với bác sĩ?”