Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 8



Tần Giang Nguyên ôm đầu, chỉ cảm thấy đầu như muốn nứt ra, đưa tay sờ toàn là máu, một đôi giày cao gót màu đen chậm rãi tiến gần trước mắt anh ta.

Anh ta hốt hoảng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của Nam Mẫn, cuối cùng tỉnh ra: “Cô, cô chưa chết… cô còn sống… còn sống”.

Nam Mẫn từ cao nhìn xuống đứng trước mắt anh ta, nhìn người đàn ông khi còn theo đuổi cô đã vô cùng ân cần, sau này lại vì yêu sinh hận, vì lợi ích muốn tận tay diệt cô, trong ánh mắt lạnh băng không có chút ánh sáng.

“Tần Giang Nguyên”, cách ba năm, cô lại gọi ra cái tên của anh ta lần nữa: “Rất lấy làm tiếc thông báo với anh, những ngày tháng tốt đẹp của anh kết thúc rồi”.

Ba năm trước, chính là anh ta và Nam Nhã cùng nhau lừa cô đi leo núi, muốn đẩy cô xuống vách núi, ngụy tạo hình huống giả cô trượt chân ngã xuống vách đá, đương nhiên cô không chết, nhưng không có nghĩa họ vô tội.

Gây nghiệt phạm lỗi, sớm muộn gì cũng phải trả giá.

Món nợ này cô sẽ tính rõ từng món từng món với bọn họ.

Ngày hôm nay khu vườn hoa hồng gà bay chó chạy.

Nam Mẫn vừa về cũng không rảnh rỗi, điều một đội thi công quét dọn sạch sẽ căn phòng của bố mẹ và mình, còn đồ của Nam Ninh Bách và Nam Nhã thì bị ném hết ra ngoài!

“A… châu báu của tôi, quần áo của tôi, túi xách của tôi… các người làm gì vậy hả?”

Những bảo bối quý giá của Nam Nhã bị đội thi công vứt đi như vứt rác, lòng cô ta cũng đang nhỏ máu, chỉ vào Nam Mẫn, mắt như muốn nứt ra: “Chị vừa về đã phát điên gì thế hả! Tôi đã ở đây ba năm rồi!”

Nam Mẫn ngồi trên sofa bên cạnh, nhàn nhã mở danh sách nhân viên của trang viên nhà họ Nam hiện tại, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho cô em họ mà cô từng yêu thương.



“Phòng của tôi, lại bị người thối nát như cô ở tận ba năm, chẳng trách chỗ nào cũng là rác rưởi”.

Cô quay đầu nói với đội thi công: “Xử lý cẩn thận một chút, không được bỏ sót chút rác rưởi nào, đồ bị hỏng không cần các ông đền, tôi chỉ cần sạch sẽ”.

“Được, không vấn đề”, đội thi công nhận được lệnh này thì càng không nhẹ tay, trong mắt mấy ông già thô kệch bọn họ, những chiếc túi xách hàng hiệu chẳng khác gì mấy cái túi dùng đi chợ, vứt toàn bộ vào trong túi lớn rồi ném hết ra ngoài.

Da đầu Nam Nhã như sắp nổ tung: “A, buông cái tay bẩn của các ông ra, đừng động vào túi của tôi!”

Cô ta vung móng vuốt sắp lao đến cào xé, Nam Mẫn chán nản, trực tiếp giật rèm giường xuống quấn chặt Nam Nhã đang hừng hực, buộc vào ghế, lấy tất nhét vào miệng, thế giới lập tức thanh tịnh.

Mất cả một buổi chiều, phòng của cô và bố mẹ mới trở về như ban đầu, Nam Mẫn đưa cho đội thi công một phong bao lớn, xua tay bảo họ giải tán.

Khi Nam Ninh Bách trở về, nhìn thấy những đồ cổ mà mình sưu tập đều bị ném ra hành lang, trái tim co giật, suýt nữa bật khóc: “Ôi ôi con ngoan của bố, sao lại chạy đến đây? Ai đã làm việc này?”

Nam Nhã vừa được cởi trói, ấm ức lao vào trong lòng bố, nước mắt lã chã chỉ vào Nam Mẫn tố cáo: “Bố, đều do cô ta làm! Cô ta ném hết đồ của chúng ta ra ngoài!”

Nam Ninh Bách nhìn Nam Mẫn, ánh mắt cũng rất không thân thiện: “Cháu gái, cháu đang làm gì vậy?”

“Giúp nhà chú chuyển nhà”.

Nam Mẫn khoanh hai tay đứng ở lối cầu thang, lười biếng nhìn bọn họ: “Chú hai, nhà này là sản nghiệp riêng của bố cháu, chắc không phải ngay cả nhà này mà chú cũng muốn giành với cháu chứ? Nếu truyền ra ngoài, cháu sợ sẽ tổn hại đến danh tiếng của chú đấy”.