Chỉ có một mình Lạc Ưu vẫn ăn sáng thản nhiên như không, như không có việc gì hỏi: “Cảnh tượng gì?”
“Phụt!”
Vừa mới sáng sớm Quyền Dạ Khiên đã biểu diễn màn phun sữa.
Thiên đạo luân hồi, anh ta cảm thấy sớm muộn cũng có ngày anh ta phải chết trong tay Lạc Ưu…
…
Nam Mẫn rảnh rỗi, có thời gian đi chơi cùng Lạc Ưu.
Quyền Dạ Khiên chính thức bị ép xuống chức.
Trước khi đến nước Y, còn có một phần công việc cần sắp xếp, Nam Mẫn dứt khoát đưa Lạc Ưu đến tập đoàn Nam thị, coi như một điểm danh lam thắng cảnh.
Gia đình Lạc Ưu đa số theo ngành công an tư pháp, rất ít kinh doanh, hiếm khi đến tập đoàn doanh nghiệp như này, vừa đi vào như cùng bà ngoại Lưu vào công viên: “Tiểu Mẫn, ở đây thật hoành tráng”.
Nam Mẫn bảo trợ lý pha hai cốc café mang vào, cười thản nhiên nói: “Không hoành tráng khí thế bằng quân doanh”.
“Khác nhau chứ, là hai loại cảm giác”.
Lạc Ưu trườn trên cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, nói: “Đợi tôi giải ngũ, sẽ đến làm vệ sĩ cho cô. Những việc khác tôi không biết làm, đánh nhau giúp cô thì vẫn được”.
Nam Mẫn cởi giày cao gót, thay dép lê, nghe đề nghị của Lạc Ưu, không nhịn được cười.
“Cô đến làm chị dâu hai cho tôi đi”.
Ừm?
Lạc Ưu quay đầu, nhìn Nam Mẫn, đôi má ửng hồng: “Cô đừng nói đùa”.
“Cô biết tôi không đùa”.
Nam Mẫn nói: “Tâm tư của anh hai tôi với cô như tấm lòng của Tư Mã Chiêu, ai ai cũng biết. Cô đừng nói cô không nhìn ra”.
“Nhìn thì đúng là không nhìn ra…”
Lạc Ưu lắc đầu: “Haiz, tôi không đủ kinh nghiệm tình trường, không biết thích là thế nào. Nhưng anh hai Quyền đã nói với tôi rồi, anh ấy hy vọng lấy tôi làm vợ”.
“Khụ”.
Nam Mẫn suýt nữa bị sặc nước miếng, cô nghĩ anh hai rất thẳng thắn, nhưng không ngờ anh ta có thể thẳng thắn như vậy!