Đôi mắt xanh của Lạc Quân Hành lẳng lặng nhìn cô, dường như không mấy tin tưởng: “Em viết thật hả?”
“Em viết thật mà! Thật đó!”
Nam Mẫn chân thành hơn bất kỳ lúc nào trên đời, bắt đầu cà lăm: “Anh phải tin em, anh… Anh cơ trưởng Ngôn tận mắt nhìn thấy em viết mà, không tin thì anh đi hỏi anh ấy xem!”
Lạc Quân Hành nhìn cô luống cuống như gà mắc thóc, lòng thầm buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn không chút gợn sóng.
“Ngôn Uyên nhìn thấy em viết hả?”
“Đúng vậy!”
Nam Mẫn nói: “Anh ấy có thể làm chứng cho em”.
“Ừm”.
Lạc Quân Hành hút một hơi xì gà, mùi thuốc lá xộc vào mũi, giọng nói đầy cuốn hút nhẹ nhàng thong thả hỏi: “Viết cái gì thế, có còn nhớ không?”
“…”
Nam Mẫn nhớ tới ba ngàn chữ được cô chắp vá tứ lung tung lại, lập tức chột dạ, nhưng ngoài miệng vẫn thề thốt nói: “Nhớ… Nhớ chứ”.
“Thế thì về đọc cho anh nghe”.
Nam Mẫn: “Hả?”
Thế thì làm khó cô quá rồi.
“Hay là…”, cô kiên trì đề nghị: “Để em viết lại một bản nữa nha”.
Lạc Quân Hành nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn lại sợ hãi của em gái, lúc này mới khẽ cong môi, cười sờ đầu cô: “Con bé ngốc này, biết lỗi rồi chứ gì, lần sau rút kinh nghiệm, tạm miễn cho em cái bản kiểm điểm đấy”.
“Thật ư?”, Nam Mẫn nghe nói được miễn viết bản kiểm điểm thì vui vẻ nhảy dựng lên: “Ai da! Anh cả muôn năm!”
Lạc Quân Hành cong môi, nhìn em gái nhỏ hoạt bát sôi nổi trước mặt mình, cảm thấy thời gian như quay về những ngày tháng trước đây.
May mắn, con bé còn sống.
Bọn họ đều sống sót.
…
“Anh cả, chúng ta đi thôi”.
Nam Mẫn mặc chiếc áo vest của Lạc Quân Hành vào, chuẩn bị rời khỏi đảo nhỏ.
Lạc Quân Hành lại nói: “Đến cũng đã đến rồi, chi bằng đi đạo xem đảo Hoa Hồng của em một vòng đi”.
Nam Mẫn ngớ người ra: “Đảo của ai cơ?”
“Của em”.
Lạc Quân Hành dập tắt điếu xì gà, một tay khẽ khoác cổ kéo Nam Mẫn đi.
Nam Mẫn chớp chớp mắt, không dám tin líu ríu nói: “Là hòn đảo anh tặng cho em ấy hả? Mới đó đã xây xong rồi ư? Anh mới gọi nó là gì, đảo Hoa Hồng hả?”