Nhưng với cái bụng người phương đông như Nam Mẫn thì cơm tây là cái gì đó chỉ để qua bữa, ngày nào cũng ăn thì… Cô thấy món ngon ở nước mình vẫn tuyệt vời hơn.
Cô làm bộ làm tịch đeo một cái tạp dề, đợi mũ đầu bếp bắt đầu dùng bột mì để làm vằn thắn.
Bật lửa, hầm một ngồi canh gà lá sen.
Thật ra ở nước ngoài thì nguyên liệu nấu ăn phương đông cũng không đủ, cả bột làm vằn thắn cũng là loại bột làm bánh mì, những nguyên liệu nấu ăn khác đều do Lạc Quân Hành biết cô ăn không quen cơm tây nên cố tình bảo người ta mua về.
Nhưng mà đầu bếp trong lâu đài làm món Trung cũng chẳng thể tạo ra vị chính tông được, Nam Mẫn dứt khoát tự lăn vào bếp.
Múc canh gà sang một cái nồi khác, bắt đầu thả vằn thằn đã gói kỹ vào.
Một bếp khác cũng mở lửa, Nam Mẫn bắt đầu xào món ăn đâu ra đó.
Một mình cô trông ba cái bếp nhưng chẳng hề rối một tí nào, miệng còn ngâm nga, quả nhiên là phong độ bình tĩnh có thừa, nhưng ngâm nga lại không thành điệu, cứ khó nghe thế nào ấy.
Lạc Quân Hành xử lý công việc xong thì tháo mắt kính xuống bóp trán, nhìn sang đồng hồ, đang muốn hỏi tại sao quản gia vẫn chưa ăn cơm.
Thì một mùi thơm ngát đã bay từ ngoài cửa vào.
Tiếng gõ cửa vang lên, Lạc Quân Hành nói “mời vào”, sau đó cửa được đẩy ra, gương mặt xinh xắn của Nam Mẫn thò vào: “Anh cả, ăn cơm”.
Ngồi trong phòng ăn, nhìn những món Trung đầy màu sắc rực rỡ trên bàn, đôi mắt xanh của Lạc Quân Hành sáng rỡ như dải ngân hà.
Canh gà vằn thắn, gà bọc lá sen, sườn xào chua ngọt, cá chiên xù sốt chua ngọt, trứng xào cà chua và thịt om dưa, chỉ là những món ăn gia đình đơn giản, lại khiến bụng mọi người kêu ọt ọt.
Giọng Lạc Quân Hành đầy hiền lành nhìn em gái nói: “Em làm hả?”
“Đúng vậy”.
Nam Mẫn gật đầu ngồi xuống đối diện anh ta, cười nói: “Lâu rồi chưa được ăn món em làm đúng không, nếm thử tay nghề của em xem có lụt nghề không”.
Cô đưa đũa cho anh cả, Lạc Quân Hành nhận lấy, có chút vội vàng cầm lấy đũa.
Theo nguyên tắc không lãng phí đồ ăn, dù có nhiều món nhưng số lượng lại không nhiều.
Lạc Quân Hành gắp một miếng sườn, bỏ hết vào miệng, ánh mắt lại sáng lên đôi chút, vẫn là mùi vị mà anh ta nhớ, thậm chí còn ngon hơn.
“Thế nào rồi?”
Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt cong cong như ánh trăng khuyết của em gái, khẽ cong môi cười nói: “Ngon lắm”.
Nam Mẫn vuii vẻ cười rộ lên: “Ngon thì ăn nhiều một chút”.
Hai anh em ngồi đối diện nhau, vừa ăn vừa nói chuyện, chẳng mấy khi có được khoảng thời gian thoải mái như thế.
Lạc Quân Hành có một phần hai huyết thống Hoa Hạ, hơn nữa cũng đã ở Hoa Hạ một khoảng thời gian dài có tình yêu thương cực kỳ lớn với những món ăn này.
Khoảng thời gian ở khu vườn Hoa Hồng đó chính là những tháng ngày vui vẻ nhất của anh ta.
Mẹ và bố nhỏ đều biết nấu cơm, tuy bọn họ cực kỳ bận rộn công việc, nhưng chỉ cần có thời gian rảnh sẽ đích thân xuống bếp nếu cho anh em họ, để mấy anh em được ăn no.