Vô Củ

Chương 199: 199





Cơ Lãng trong lòng cũng ôm một nữ tửu.

Nữ tửu kia cười híp mắt một tay ôm lấy cổ Cơ Lãng, một tay bưng ly rượu lên.

Nữ tửu cũng không đút rượu, trái lại tự mình ngửa đầu uống.

Nàng đem rượu ngậm vào miệng, một mặt nịnh nọt hạ thấp người qua, tựa hồ muốn miệng đối miệng đút rượu.

Cơ Trịnh nhìn thấy tình cảnh như vậy.

Đây vốn là chuyện bình thường trong giới quý tộc, nhưng mà Cơ Trịnh xưa nay đều không ưa.

Nhìn thấy nữ tửu muốn chạm môi Cơ Lãng, Cơ Lãng cũng không có né tránh, trái lại ôm eo nữ tửu, Cơ Trịnh trong lòng vô cùng nổi nóng, đột nhiên đứng lên.

Hắn vừa đứng lên, Cơ Lãng liền ngờ vực nhìn sang.

Nữ tửu vốn muốn hôn, nào có biết đột nhiên bị đẩy ra, vô cùng không cam lòng.

Cơ Trịnh đứng lên, hai tay ôm quyền, nói:
"Phụ thân, con có một chuyện muốn xin."
Cơ Lãng ngờ vực nhìn về phía Cơ Trịnh.

Hôm nay là mời tiệc Sở Vương cùng Tề Hầu, không biết Cơ Trịnh đột nhiên muốn nói gì.

Cơ Trịnh chắp tay nói:
"Con cùng Vi Nhi tình đầu ý hợp, muốn xin phụ thân tác thành, con muốn cưới Vi Nhi làm thê tử."
Đâu chỉ là Cơ Lãng, Ngô Củ cùng Tề Hầu cũng không nghĩ tới.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đều có chút kinh ngạc.

Cơ Lãng càng kinh ngạc, một mặt khiếp sợ nhìn về phía Cơ Trịnh.

Hắn tuy rằng không biết Vi Nhi là ai, thế nhưng Cơ Trịnh lúc nói liếc mắt nhìn nữ tửu phía sau.

Cơ Lãng nhất thời sắc mặt liền trầm xuống, nói:
"Trịnh Nhi chỉ sợ là uống say.

Người đâu, đưa Vương tử đi về nghỉ!"
Hai tự nhân nhanh đi lại, muốn đỡ Cơ Trịnh rời đi, Cơ Trịnh lại nói:
"Phụ thân, con không phải say, con rất tỉnh táo."
Cơ Lãng trầm mặc một hồi.

Trong lúc nhất thời tiểu tẩm cung vô cùng yên tĩnh, không người nào dám nói chuyện.

Ngô Củ thì lại là nhân cơ hội quan sát Vi Nhi.

Vi Nhi run lẩy bẩy đứng ở phía sau, cũng không dám ngẩng đầu.

Cơ Lãng không nói lời nào, nhưng mà không phải nhẫn nại, trong nháy mắt bạo phát.

"Rầm!!!"
Hắn vỗ bàn, cũng đột nhiên đứng lên, nói:
"Vô liêm sỉ! Con biết mình đang nói cái gì không!? Con là muốn tức chết vi phụ!? Đồ nghiệt tử!"
Cơ Trịnh biểu tình vẫn cứ nhàn nhạt, nói:
"Phụ thân không phải ngày trước còn nói con nên cưới thê tử, tự mình sinh con? Vi Nhi cùng con tình đầu ý hợp.

Mà Vi Nhi tâm địa thiện lương, ngây thơ thuần khiết, rất vừa ý con.

Đây không phải là cũng hợp ý phụ thân?"
Cơ Lãng không biết Cơ Trịnh vì sao đột nhiên phát điên.

Hắn tức giận sắc mặt trắng bệch chuyển thành đỏ chót, ngực không ngừng phập phồng, cơ hồ muốn té xỉu.

Lúc này Vi Nhi lại kéo áo Cơ Trịnh, nghẹn ngào nói:
"Vương tử, ngài...!ngài đừng nói nữa.

Vi Nhi thân phận đê tiện, không xứng với Vương tử.

Vương tử ngài..."
Cơ Trịnh lại ngăn cản Vi Nhi nói, nói:
"Ta không để ý thân phận đê tiện hay là cao quý, chỉ cần là thật tâm với ta.

Ít nhất xem trọng ta hơn so với quyền lợi."
Cơ Lãng nghe Cơ Trịnh nói lời này, liền biết Cơ Trịnh là nhắm vào mình.

Hắn lại vỗ một cái lên bàn, nói:
"Ngươi biết mình đang nói cái gì không!? Cưới một nữ tửu.

Trịnh, ngươi càng ngày càng không có giới hạn, càng sống càng hồ đồ! Còn muốn cưới làm thê tử! Ngươi đang cùng ai nói chuyện cười? Ngươi làm sao biết nàng tâm địa thiện lương? Làm sao ngươi biết nàng ngây thơ thuần khiết? Ngươi làm sao biết trong lòng nàng xem trọng ngươi hơn so với quyền lợi địa vị? Vạn nhất nàng là lừa ngươi! Nếu ta hiện tại đáp ứng cho nàng làm Chu Công phu nhân, thử xem nàng có lập tức đối với ta vẫy đuôi cầu xin, hận không thể lập tức bò lên giường quyến rũ ta!"
Giọng Cơ Lãng càng nói càng lớn, càng nói càng khó nghe.

Sắc mặt Cơ Trịnh cũng chậm rãi đỏ lên.

Vi Nhi đột nhiên khóc rống lên, nói:
"Hu hu hu...!Vi Nhi không phải người như thế, hu hu..."
Cơ Trịnh nghe Vi Nhi khóc, tâm lý càng loạn.

Hắn một cước đạp lăn cái bàn bên cạnh.

Rượu vẩy ra đất, mọi người đều giật mình, cũng không ai lên tiếng.

Ngô Củ liếc mắt nhìn Tề Hầu.

Tề Hầu nhíu mày nhìn Ngô Củ.

Hai người đều không nói gì, chỉ là một mặt yên lặng xem trò hay.

Bất quá không có xem Cơ Lãng, cũng không có xem Cơ Trịnh, mà là đều yên lặng quan sát Vi Nhi.

Cơ Trịnh quát lạnh một tiếng, nói:
"Được rồi!!"
Hắn trong nháy mắt đổi giọng, trở nên khàn đục trầm thấp, lạnh lùng nói:
"Không phải trong lòng ai cũng đều coi quyền lực quan trọng nhất!"
Cơ Lãng nghe Cơ Trịnh quát, sắc mặt lại từ đỏ chót chuyển thành tái nhợt, run rẩy nói:
"Ta là cha của con...!Mà nàng ta là nữ nô thấp hèn không rõ lai lịch! Con vì nàng chống đối ta?!"
Hắn vừa nói như thế, Vi Nhi càng run rẩy lợi hại.

Cơ Trịnh quay đầu đối với Vi Nhi nhẹ giọng nói:
"Đi ra ngoài trước."
Vi Nhi đáng thương ngẩng đầu lên, nói:
"Vương tử..."
Cơ Trịnh chỉ là lặp lại.

"Đi ra ngoài trước."
Vi Nhi nhanh chóng liền lui ra khỏi tiểu tẩm cung.

Tự nhân cung nữ cùng nữ tửu cũng sợ đến tất cả đều lùi ra.

Cơ Trịnh lúc này mới nhàn nhạt nói:
"Chu Công hiện tại mới nhớ tới ta là con của ngài, ta đã nghĩ ngài căn bản quên rồi."
Cơ Lãng thở mạnh, trong cổ họng phát ra âm thanh ồ ồ, nói:
"Con nói cái gì!? Con sao cùng vi phụ nói như vậy!"
Cơ Trịnh chỉ là cười một tiếng, nói:
"Ta đã cho rằng ta sớm không có phụ thân rồi, dù sao ta chỉ là một con chó săn."
Hắn nói, không nhìn nữa Cơ Lãng, quay đầu liền đi ra khỏi tiểu tẩm cung.

Ngô Củ cùng Tề Hầu hai mặt nhìn nhau, nhìn Cơ Trịnh dứt khoát rời đi.

Sau đó vừa, Ngô Củ đột nhiên kinh hô.

"Chu Công!?"
Cơ Trịnh nghe âm thanh, thân thể cứng đờ, lập tức liền nghe âm thanh tựa hồ là cái gì ngã.

Cơ Trịnh lập tức quay đầu, liền thấy Cơ Lãng đột nhiên ngã xuống.

Hắn va vào bàn, đem món ngon và rượu trên bàn hất hết.

HunhHn786 Không chỉ như vậy, Cơ Lãng sắc mặt trắng bệch ngã trên mặt đất, căn bản không bò dậy nổi, lập tức nôn ra một ngụm máu.

Tất cả máu đều phun trên áo choàng.

Ngô Củ cùng Tề Hầu thấy Cơ Lãng thổ huyết, vội vã xông tới.

Cơ Trịnh không nghĩ tới phụ thân hộc máu, cũng không đi ra ngoài điện, nhanh chóng chạy trở lại.

Hắn chen qua Ngô Củ cùng Tề Hầu, ôm chặt lấy Cơ Lãng, nói:
"Phụ thân! Phụ thân! Ngài làm sao vậy!?"
Cơ Lãng ói ra máu, ý thức có chút mơ hồ, dáng dấp vô cùng uể oải, liếc mắt nhìn Cơ Trịnh, lập tức ngất đi.

Cơ Trịnh không nghĩ tới phụ thân lại đột nhiên hôn mê, hơn nữa còn ói ra máu, tay run rẩy, nói:
"Phụ thân! Tại sao lại như vậy..."
Ngô Củ thấy Cơ Lãng thổ huyết.

Tuy rằng xác thực hắn rất tức giận phẫn nộ, thế nhưng cũng không đến nỗi thổ huyết.

Hơn nữa máu kia màu sắc có chút không đúng, thiên về bầm đen.

Ngô Củ lập tức nói:
"Nhanh đi gọi Đường Nhi đến!"
Bên ngoài nghe âm thanh, tự nhân vội vã tiến vào, liền thấy Chu Công thổ huyết hôn mê, trên người đều máu, sắc mặt trắng bệch vô cùng hù người.

Tự nhân nhanh chóng cuống cuồng chạy đi gọi y quan cùng Đường Vu.

Cơ Trịnh lập tức đem Cơ Lãng ôm ngang lên, bước nhanh vào bên trong tiểu tẩm cung.

Hắn đem Cơ Lãng nhẹ nhàng đặt ở trên giường, cởi bỏ ngoại bào nhuốm máu ra, đắp chăn lên.

Rất nhanh y quan đã đến, vội vàng bắt mạch cho Cơ Lãng, sau đó không thể nói, chỉ là ấp úng nói không nhìn ra cái gì, có thể là lao lực lâu ngày thành tật, nộ khí công tâm.

Cơ Trịnh hai tay nắm lại rồi mở ra, nắm lại rồi mở ra, tựa hồ vô cùng căng thẳng.

Nghe y quan nói là nộ khí công tâm, Cơ Trịnh càng là thở hổn hển.

Hắn dùng sức nắm tóc của chính mình, vẻ mặt hối hận, lẩm bẩm nói:
"Là lỗi của ta...!Là lỗi của ta..."
Ngô Củ thấy Cơ Trịnh có vẻ hỏng mất, liền vội vàng nói:
"Vương tử trước tiên đừng tự trách, chờ Đường Vu tới xem một chút.

Nếu như chỉ là lao lực lâu ngày thành tật, sẽ không có gì, chỉ cần điều dưỡng liền tốt."
Cơ Trịnh gật gật đầu, thế nhưng vẫn cứ vô cùng căng thẳng.

Đường Vu một đường chạy vào tiểu tẩm cung, đem hòm gỗ để xuống, mau chóng tới bắt mạch xem bựa lưỡi.

Sắc mặt hắn không dễ nhìn.

Ngô Củ thấy Đường Vu sắc mặt khác thường quay đầu nói:
"Đều lui xuống hết đi."
Nơi này tuy rằng không phải Sở quốc, nhưng mà Ngô Củ làm Sở Vương tất nhiên cũng có uy nghiêm.

Ngô Củ vừa nói, tự nhân cung nữ vội vã đều lui ra ngoài, y quan cũng lui.


Cơ Trịnh thấy Đường Vu sắc mặt không tốt, liền vội vàng hỏi:
"Chuyện gì xảy ra?"
Đường Vu nhíu mày nói:
"Chu Công đây là dấu hiệu trúng độc."
"Trúng độc!?"
Tất cả mọi người lấy làm kinh hãi.

Đường Vu gật gật đầu, nói:
"Loại độc này không dễ bị phát hiện, dùng lượng nhỏ căn bản kiểm không tra được.

Nhưng nếu ngày qua ngày dùng, tích lũy liều lượng, sẽ độc phát thân vong, hơn nữa lặng yên không một tiếng động."
Cơ Trịnh càng căng thẳng, nhìn Cơ Lãng hôn mê, tóm chặt lấy tay Cơ Lãng, nói:
"Có thuốc giải không? Có thể chửa trị không?"
Đường Vu nói:
"Bây giờ Chu Công trúng độc chưa lâu, liều lượng vẫn chưa có đủ.

May mà phẫn nộ khí công tâm mới khiến độc tính lộ ra, nếu dùng thêm mấy ngày, e sợ Đường cũng cứu không được Chu Công."
Cơ Trịnh nghe Đường Vu nói, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Cảm giác mùa đông mà mồ hôi ướt đẫm, hắn liền vội vàng nói:
"Xin y sư cứu phụ thân ta, nhất định phải cứu phụ thân ta!"
Đường Vu liền vội vàng nói:
"Vương tử xin yên tâm, Đường nhất định tận lực.

Chu Công trúng độc chưa quá sâu, chỉ cần điều dưỡng, phải tránh không thể lại tức giận nổi giận, như vậy mấy tháng là có thể tốt đẹp."
Cơ Trịnh lập tức gật đầu nói:
"Được, được!"
Đường Vu nhanh chóng lấy thuốc bột từ hòm gỗ ra đưa cho Cơ Trịnh dùng nước nóng hòa tan cho Cơ Lãng uống.

Trước tiên uống một chút thuốc ổn định, sau lại đi sắc thuốc.

Cơ Trịnh tự mình đi pha thuốc, sau đó cẩn thận từng li từng tí một đỡ Cơ Lãng dậy, chậm rãi đút thuốc.

Cơ Lãng không có ý thức, nuốt rất khó khăn.

Hơn nữa thuốc rất đắng luôn chảy ra ngoài.

Cơ Trịnh bị dính bẩn lại không thèm để ý, cũng không chê, ôn nhu nói:
"Phụ thân, uống là tốt rồi, uống một ít, đúng..."
Cơ Lãng căn bản không ý thức, Cơ Trịnh lại hết sức kiên trì.

Cơ Lãng uống thuốc, vẫn luôn hôn mê, bất quá thống khổ tựa hồ giảm một chút.

Lông mày cũng dần dần thả ra, từ hôn mê chuyển thành mê man, trong miệng lẩm bẩm.

Cơ Trịnh nhanh chóng cúi đầu nghe.

Còn tưởng rằng Cơ Lãng đang nói cái gì, liền nghe Cơ Lãng dùng giọng nghẹn ngào, đứt quãng nói:
"Trịnh...!Trịnh...!Đừng đi..."
Cơ Trịnh phút chốc mũi cay cay, dùng sức nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói:
"Con không đi, vĩnh viễn cũng không đi.

Là con không đúng.

Phụ thân, ngài nhanh khỏe lên."
Ngô Củ nhìn Cơ Lãng sắc mặt trắng bệch nằm ở trên giường, thở dài.

Tề Hầu nhỏ giọng nói:
"Bây giờ hay rồi, Chu Công ngã bệnh, chỉ còn chưa tới nửa tháng liền phát tang.

Thời điểm đó nếu Chu Công không tốt lên được, làm sao chủ trì?"
Ngô Củ nhíu mày, nhỏ giọng nói:
"Chuyện nửa tháng sau để nửa tháng sau lại nói đi.

Bây giờ Củ ngược lại là nghĩ tới một việc vô cùng khẩn cấp trước mắt."
Tề Hầu nói:
"Chuyện gì?"
Ngô Củ híp mắt, cười lạnh một tiếng, nói:
"Mật thám."
"Mật thám!?"
Tề Hầu kinh hãi, lập tức tỉnh ngộ nói:
"Đúng, Cô suýt nữa quên.

Chu Công trúng độc hiển nhiên là có người hạ độc.

Có thể hạ độc Chu Công tất nhiên tự do đi lại ở trong cung, trong cung có nội gián."
Ngô Củ cười nói:
"Quân thượng lẽ nào quên mất, mật thám không chỉ làm một chuyện kinh thiên động địa khiếp sợ quỷ thần này, còn để cho Vương tử Đái chạy trốn."
Tề Hầu nghe nói như vậy, lập tức có chút được khơi mở.

Lúc đó Cơ Đái bị giam lỏng ở trong cung, chỉ một buổi tối, ngày thứ hai đột nhiên không thấy.

Cơ Lãng khi đó rất tức giận, lầm tưởng là Cơ Trịnh lòng dạ đàn bà để cho đệ đệ chạy mất.

Cơ Trịnh bởi vậy bị đánh một quyền, gò má mấy ngày bầm đen.

Khi đó Cơ Trịnh phủ nhận là chính mình để cho đệ đệ trốn, chỉ nói là gặp mặt mà thôi, cũng không có thả người.

Cơ Lãng lập tức sai người đi điều tra, còn đóng cửa thành Lạc Sư, lục soát vẫn không thấy tung tích Cơ Đái.

Hắn giống như biến mất khỏi thế gian.

Ngô Củ nói:
"Bây giờ nghĩ lại, nếu như trong cung không có mật thám, Vương tử Đái không thể dễ dàng chạy trốn như vậy."
Tề Hầu gật gật đầu, nói:
"Mật thám này che giấu cũng rất tốt."
Ngô Củ xem thường, cười một tiếng, nói:
"Kỳ thực mật thám này cũng không cao minh, chỉ là lá gan khá lớn thôi.

Bây giờ Lạc Sư thành rắn mất đầu, Vương cung cũng loạn thành một đống, trong cung đề phòng chẳng hề uy nghiêm đáng sợ, người cũng thiếu.

Muốn thả người hoặc là hạ độc, kỳ thực chỉ cần nhân duyên tốt, liền có thể làm được."
Tề Hầu kinh ngạc nói:
"Nhân duyên tốt?"
Ngô Củ cười cười, nói:
"Đúng vậy.

Kỳ thực Củ đã cơ bản đoán được ai là mật thám, chỉ là cần một bước nghiệm chứng mà thôi."
Tề Hầu híp mắt nói:
"Ai?"
Ngô Củ không có nói ra, chỉ là kéo tay Tề Hầu, dùng đầu ngón tay xoa xoa.

Tề Hầu cúi đầu nhìn, Ngô Củ chính là vuốt ve vết chai sạn trong lòng bàn tay hắn.

Tề Hầu nhất thời cả kinh, nói:
"Là nàng ta."
Cơ Lãng bị bệnh đến trời sáng kỳ thực đã tỉnh lại, nhưng mà Ngô Củ lại không cho truyền ra.

Không chỉ như vậy, buổi tối đó Ngô Củ còn truyền đòi tất cả y quan tiến cung, tạo nên cảm giác Cơ Lãng sắp chết.

Y quan tiến cung, cũng không nhìn thấy Cơ Lãng, tất cả đều là bên ngoài cửa tiểu tẩm cung chờ đợi tin tức.

Qua một buổi tối không hề làm gì cả, thế nhưng thành công tạo không khí sốt sắng.

Y quan đều cảm thấy có khả năng Chu Công không sống nổi.

Ngô Củ cùng Tề Hầu một buổi tối cũng không hề rời đi.

Sáng sớm Cơ Lãng đã tỉnh lại, Cơ Trịnh vẫn luôn trông coi ở bên cạnh.

Hắn quỳ gối bên cạnh giường, một khắc cũng không hề rời đi, nắm thật chặc tay Cơ Lãng.

Lúc Cơ Lãng tỉnh lại, hơi động đậy, Cơ Trịnh lập tức phát hiện, kinh hỉ nói:
"Phụ thân? Phụ thân ngài đã dậy sao?"
Ngô Củ cùng Tề Hầu nghe âm thanh, cũng nhanh chóng xông lại.

Ngô Củ nói:
"Chu Công tỉnh? Đường Nhi, mau đến xem xem."
Đường Vu nhanh chóng cũng lại đây, chen qua đám người, đi đến phía trước.

Cơ Lãng còn có chút mê man, mở mắt ra thấy được Cơ Trịnh.

Suy nghĩ của hắn còn lưu lại thời điểm Cơ Trịnh quay người rời đi, nhìn thấy Cơ Trịnh, hắn có chút giật mình, không phản ứng kịp.

Hơn nữa Cơ Lãng trúng độc, phản ứng càng là chậm, chỉ là nhỏ giọng nói:
"Trịnh..."
Cơ Trịnh liền vội vàng nắm tay Cơ Lãng, nói:
"Phụ thân, không có chuyện gì.

Để Đường Vu giúp ngài kiểm tra một chút."
Đường Vu kiểm tra Cơ Lãng, nói:
"Không có gì đáng ngại.

Thế nhưng độc tố chưa thể tiêu diệt, mấy ngày nay còn phải đúng hạn uống thuốc, tận lực nghỉ ngơi, không nên phí lực...!Càng không thể nổi giận."
Câu nói sau cùng tất nhiên là nói cho Cơ Trịnh nghe.

Cơ Trịnh vội vã đáp ứng.

"Được."
Cơ Trịnh thái độ hết sức tốt, Cơ Lãng có chút giật mình, vẫn cứ không phản ứng kịp.

Hắn kinh ngạc nhìn Cơ Trịnh.

Cơ Trịnh dùng khăn lau mồ hôi, nói:
"Phụ thân, còn có chỗ nào không thoải mái?"
Cơ Lãng lúng túng lắc lắc đầu, giật mình nhìn Cơ Trịnh.

Cơ Trịnh cúi đầu, có chút xấu hổ nói:
"Phụ thân, trước đó con nói những lời quá đáng, cũng không phải là lời nói thật lòng.

Con ngưỡng mộ phụ thân, từ nhỏ đến lớn đều kêu ngạo vì phụ thân.

Chỉ là mấy ngày nay, phụ thân không để ý tới con, con cũng là nóng ruột..."
Cơ Lãng lắc lắc đầu, ngắt lời hắn, thấp giọng nói:
"Khi thấy chính mình không sống được, vi phụ hiện tại mới hiểu, Trịnh...!vi phụ cả đời đều tranh danh trục lợi, nhưng mà con mới là mạng sống của ta."
Cơ Trịnh nhất thời nói không ra lời, hàm răng có chút phát run, nhỏ giọng nói:
"Con có câu nói này của phụ thân đã thoả mãn."
Ngô Củ thấy hai cha con kia cũng coi như là mở rộng lòng, cười híp mắt ngồi ở một bên, gõ gõ bàn.

Âm thanh cộc cộc khiến Cơ Trịnh cùng Cơ Lãng lúc này mới phản ứng được, đều có chút ngượng ngùng, ho khan một tiếng.

Ngô Củ cười nói:
"Quả nhân cũng rất vui khi phụ tử các ngươi quay về tốt đẹp.

Bất quá hiện nay chúng ta vẫn nên thảo luận một chút vấn đề tình thế thôi."
Cơ Lãng nhìn Ngô Củ.

Ngô Củ nói:
"Trước mắt Chu Công trúng độc, trong Vương cung có mật thám, nửa tháng nữa liền phải phát tang tiên Vương.

Mục đích mật thám hiển nhiên là độc chết Chu Công, để những người khác thượng vị."
Ánh mắt Cơ Lãng trầm xuống.


Ngô Củ còn nói:
"Trước mắt, trong lòng Quả nhân đã có một ứng cử viên, bất quá còn cần xác định.

Quả nhân đã thả ra tin tức, nói Chu Công bệnh nặng, như vậy có thể hạ thấp cảnh giác của mật thám.

Trước mắt còn cần Vương tử hỗ trợ một chuyện."
Cơ Trịnh hơi kinh ngạc, nói:
"Ta hỗ trợ?"
Ngô Củ cười híp mắt gật gật đầu.

Cơ Trịnh cảm thấy phía sau lưng ớn lạnh, không biết có phải ảo giác hay không.

Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Quả nhân cần Vương tử dùng một chút...!mỹ nam kế?"
Tề Hầu đang uống trà, thiếu chút phun ra ngoài.

Đường Vu nhanh chóng đưa khăn.

Tề Hầu bưng miệng xoa xoa, muốn đổ mồ hôi lạnh.

Cơ Trịnh không biết về Ngô Củ, nhưng hắn hiểu rõ Ngô Củ.

Ngô Củ từng bắt hắn hi sinh "sắc đẹp" làm mồi câu, bây giờ rốt cục đến phiên người khác.

Cơ Trịnh một mặt kỳ quái nói:
"Mỹ nam..."
Cơ Lãng ho khan một tiếng, nói:
"Sở Vương có diệu kế, đừng ngại nói ra nghe một chút."
Ngô Củ sờ cằm, nói:
"Rất đơn giản..."
Chu Công bệnh nặng, tin tức rất nhanh truyền ra ngoài.

Rất nhiều người đều cảm thấy Chu Công khả năng không phải bệnh nặng, mà là đã qua đời.

Không thì tại sao không khí căng thẳng như vậy.

Sĩ phu Đồi Thúc và Đào Tử, còn có Đan Bá đã mấy ngày chưa thấy Chu Công.

Bây giờ chính là lúc chuẩn bị cho sự tình phát tang, rất nhiều chuyện chờ Chu Công giải quyết.

Mà Chu Công lại không chịu lộ diện, coi như bệnh nặng cũng nên lộ mặt.

Bởi vậy tất cả mọi người cảm thấy khả năng Chu Công đã bệnh qua đời.

Ngô Củ, Tề Hầu còn có Cơ Trịnh, ba người từ tiểu tẩm cung đi ra.

Cơ Trịnh còn có chút bối rối, nói:
"Chuyện này...!Ta không biết có thể làm được hay không.

Ta chưa từng...!chưa từng nói dối."
Ngô Củ thở dài lắc đầu, nói:
"Vương tử, phụ thân ngài giáo dục ngài cũng quá thiện lương.

Bây giờ là cơ hội tốt cho ngài mở rộng kiến thức, trải đời một chút.

Không sao cả, Vương tử tuấn mỹ anh khí, coi như nói dối không lưu loát cũng có thể bắt được tâm.

Yên tâm, nhanh đi thôi."
Ngô Củ nói, còn vỗ vỗ lưng Cơ Trịnh.

Cơ Trịnh thân hình cao lớn, Ngô Củ vỗ không tới bờ vai, chỉ có thể vỗ sau lưng cho hắn điều hòa nhịp thở.

Cơ Trịnh gật gật đầu, chắp tay nói:
"Tạ ơn Sở Vương ưu ái."
Hắn nói, liền nhanh chân đi về phía trước.

Cơ Trịnh vừa đi, Ngô Củ cũng cảm giác có một tầm mắt xa xôi đâm vào lưng mình, quay đầu nhìn quả nhiên thấy Tề Hầu nhìn chằm chằm.

Tề Hầu biểu tình phảng phất là tiểu nương tử bị phu quân ruồng bỏ.

Hắn nhìn chằm chằm Ngô Củ, ai oán nói:
"Nhị ca, ngươi nói Vương tử Trịnh tuấn mỹ anh khí sao?"
Ngô Củ ho khan một tiếng, nói:
"Quân thượng, Củ đây không phải dùng kế tạm thời sao? Chỉ là gặp dịp thì dùng thôi.

Quân thượng không thấy Vương tử vô cùng căng thẳng? Nếu nói Vương tử không có tuấn mỹ anh khí bằng Quân thượng, vậy chẳng phải là Vương tử càng khẩn trương hơn?"
Tề Hầu cười một tiếng.

Mặc dù biết Ngô Củ chỉ dỗ dành hắn, thế nhưng hắn vẫn cứ vô cùng được lợi, ôm lấy Ngô Củ, cười nói:
"Cô biết trong lòng Nhị ca, Cô là đẹp nhất, đúng không?"
Ngô Củ nghĩ thầm.

Tề Hầu thực sự là càng ngày càng không biết xấu hổ!
Nhưng mà vì không cho Tề Hầu phát rồ, kỳ thực Tề Hầu cũng tuấn mỹ vô cùng, Ngô Củ liền gật đầu, mặt không đổi sắc nói:
"Đúng.

Tất nhiên đúng."
Tề Hầu cười hôn trán Ngô Củ một cái, nói:
"Cô rất thích nghe Nhị ca dùng lời chót lưỡi đầu môi, miệng lưỡi thật trơn tru."
Ngô Củ thật muốn niệm Tam tự kinh.

Mình thời điểm nào dùng lời chót lưỡi đầu môi, miệng lưỡi trơn tru?
Cơ Trịnh được Ngô Củ tiếp sức, đã lấy hết dũng khí đi ra ngoài, vừa vặn "trùng hợp" gặp cung nữ Vi Nhi cũng đi tới.

Vi Nhi đôi mắt sưng tấy, thoạt nhìn như là quả đào, nhìn thấy mà thương.

Cơ Trịnh nhìn thấy Vi Nhi, ho khan một tiếng, đi tới, nói:
"Vi Nhi."
Vi Nhi nhìn thấy Vương tử Trịnh, lập tức càng thêm ủy khuất, dùng khăn che miệng khóc lên, nói:
"Vương tử, Chu Công có làm khó ngài hay không? Vì tỳ nữ là một nữ nô thấp hèn.

Vương tử không cần thiết cùng Chu Công đối chọi gay gắt.

Đều là lỗi tỳ nữ."
Cơ Trịnh nghe Vi Nhi nói, liền nghĩ tới lời Sở Vương.

Mật thám để cho Cơ Đái chạy trốn, hạ độc Cơ Lãng rất có thể chính là Vi Nhi.

Cơ Trịnh có chút không thể tin tưởng.

Dù sao Vi Nhi thoạt nhìn là nữ tử yếu đuối, nói chuyện nhỏ nhẹ, dễ dàng thẹn thùng, hơn nữa rất ngượng ngùng, cũng không dám nhìn thẳng người khác.

Cơ Trịnh thật không nghĩ ra được tất cả đều là giả.

Cơ Trịnh ho khan một tiếng, nói:
"Nàng không nên tự trách, gia phụ không có trách cứ ta, bởi vì..."
Hắn nói tới chỗ này, có chút không nói được.

Ngô Củ giao nhiệm vụ cho hắn chính là "dùng sắc" dụ Vi Nhi, khiến Vi Nhi tin tưởng Chu Công đã muốn không xong.

Cơ Trịnh nói tới chỗ này, không nổi nữa, nhanh chóng xoay người, xoa xoa mặt của mình.

Vi Nhi lại còn tưởng rằng hắn muốn khóc, liền vội vàng nói:
"Vương tử, đừng đau lòng.

Chu Công...!Chu Công làm sao vậy?"
Cơ Trịnh ôm lấy thân, thấp giọng nói:
"Phụ thân...!vẫn còn chưa có tỉnh lại, căn bản là không có cách trách cứ ta.

Y quan cũng bó tay.

Đây đều là lỗi của ta.

Nếu ta không cùng phụ thân tranh cãi, cũng không có chuyện như vậy..."
Cơ Trịnh nói, còn giống như có chút nhập vai.

Dù sao đây là lời trong lòng hắn.

Hắn vô cùng hối hận cùng Cơ Lãng nói năng như vậy.

Cơ Lãng bị hắn chọc tức thổ huyết là thật.

Bất quá kỹ thuật diễn của Cơ Trịnh mức này so cùng Tề Hầu cấp bậc ảnh đế, quả thực không có cách nào so.

Khả năng chỉ là người mới học việc.

Vi Nhi vừa nghe, con ngươi đảo một vòng, lập tức ôn nhu nói:
"Vương tử, không nên quá lo lắng.

Chu Công sẽ không có chuyện gì, trong Vương cung nhiều danh y như vậy."
Nàng nói, chậm rãi tới gần, một mặt ngượng ngùng ôm phía sau lưng Cơ Trịnh.

Cơ Trịnh sợ hết hồn, liền nghe Vi Nhi nói:
"Vương tử không cần quá thương tâm.

Đây cũng do Vi Nhi không tốt.

Hay là để Vi Nhi an ủi Vương tử, Vi Nhi..."
Nàng lời còn chưa nói hết, Cơ Trịnh nhanh chóng tránh ra một bước, nói:
"Ta nghĩ tới còn có một việc quan trọng chưa có làm.

Qua mấy ngày liền phải phát tang tiên Vương, phụ thân bệnh thành như vậy, ta lẽ ra nên chia sẻ.

Xin đi trước một bước."
Cơ Trịnh nói, thực sự diễn không nổi nữa, nhanh chóng rời đi.

Ngô Củ cùng Tề Hầu thấy Vương tử Trịnh nhanh như vậy liền về tới, hơi kinh ngạc.

Cơ Trịnh nhìn thấy hai người, chắp tay, nói:
"Tin tức phụ thân bệnh nặng, ta đã truyền đạt cho cung nữ kia..."
Cơ Trịnh nói, còn nói:
"Cung nữ kia thực sự là người của Vương tử Đái sao?"
Ngô Củ nói:
"Có phải là người của Vương tử Đái hay không, Quả nhân không biết.

Nhưng khẳng định không phải đứng cùng phe ngài và Chu Công...!Tin tức đã truyền ra ngoài, cung nữ đến tìm Vương tử cũng để xác định tin tức.

Nhất định kế tiếp sẽ có hành động, chúng ta chỉ cần yên lặng xem diễn biến.

Phái người giám sát cung nữ kia là được."
Tề Hầu cùng Cơ Trịnh đều gật gật đầu, ba người lập tức đi về.


Ngô Củ sau khi trở về phòng, gọi Phàn Sùng cùng Bành Trọng Sảng tới phân phó.

Để hai người đi giám sát cung nữ Vi Nhi.

Bởi vì sự tình rất cơ mật, Phàn Sùng không yên lòng đem chuyện này giao cho người khác làm.

Cũng bởi vì Phàn Sùng võ công không tệ, liền dự định tự mình đi theo dõi Vi Nhi.

Phàn Sùng đi theo dõi, Bành Trọng Sảng cũng không để người khác đi xử lý, mà là tự mình đi theo sau Phàn Sùng.

Sắc trời đã sắp tối đen, Phàn Sùng thấy Bành Trọng Sảng vẫn đi theo chính mình, trong lòng hết sức khó xử.

Chuyện ngày đó tựa hồ đã rất xa xôi, gần đây vô cùng bận rộn, nhưng mà Phàn Sùng vẫn cứ thấy hết sức khó xử.

Hắn luôn cảm thấy người nên lúng túng là Bành Trọng Sảng mới đúng, song đối phương bày một bộ mặt than, vẫn luôn đi theo phía sau hắn.

Phàn Sùng bất đắc dĩ nói:
"Bành đại phu đi cùng ta làm cái gì? Vương thượng nói cung nữ Vi Nhi rất có thể là cao thủ, ngươi cũng không có võ công, theo tới làm cái gì?"
Bành Trọng Sảng nói:
"Phàn đại phu mặc dù có võ công, thế nhưng tâm tư không đủ tỉ mỉ.

Bởi vậy Trọng Sảng không quá yên tâm."
Phàn Sùng nghe hắn nói thẳng như vậy, hít vào một hơi, trừng hai mắt nói:
"Bành đại phu vẫn là đừng nói chuyện."
Bành Trọng Sảng nói:
"Tại sao?"
Phàn Sùng nhàn nhạt nói:
"Chọc người nổi giận."
Bành Trọng Sảng hiếm thấy nở nụ cười, nói:
"Tư Mã nói chuyện cũng thẳng thắn."
Phàn Sùng nghĩ thầm.

Đều là bị ngươi truyền nhiễm!
Hắn không thể làm gì khác hơn là bước nhanh hơn.

Hai người đi về phía trước, vốn định đi chỗ gần phòng Vi Nhi nhìn xem.

Bất quá còn chưa đi đến, Phàn Sùng đột nhiên bị Bành Trọng Sảng túm lại.

Phàn Sùng sợ hết hồn, trợn to hai mắt.

Đừng thấy Bành Trọng Sảng không có võ nghệ, nhưng mà sức lực rất lớn, một phát bắt được Phàn Sùng.

Đột nhiên kéo một cái, hắn liền đem người kéo đến sau núi giả bên cạnh.

HunhHn786
Phàn Sùng còn chưa có kịp phản ứng, Bành Trọng Sảng đã đem người đặt sau núi giả dùng tay che miệng.

Hắn nhấc ngón tay trỏ đặt ở trên môi, nhỏ giọng nói:
"Suỵt...!Là cung nữ kia."
Phàn Sùng vội vàng gật gật đầu, ra hiệu chính mình không nói chuyện, vỗ vỗ mu bàn tay Bành Trọng Sảng.

Bành Trọng Sảng lúc này mới buông tay bưng miệng.

Phan Sùng hơi ló đầu ra nhìn, thấy đúng là cung nữ kia.

Không chỉ là cung nữ Vi Nhi bên cạnh còn có một nam nhân thân hình cao lớn.

Hai người kia động tác vô cùng ám muội.

Phàn Sùng khiếp sợ mở to hai mắt, nói:
"Đan Bá?!"
Bành Trọng Sảng gật gật đầu.

Ở bên cạnh Vi Nhi quả thật là người Thiện gia, huynh đệ cùng tộc với Đan Tử Chính, Đan Bá mới nhậm chức.

Hắn vốn vẫn luôn khổ sở vì không ngày thành danh.

Bây giờ tốt rồi, Đan Tử Chính bị trục xuất khỏi gia phả Đan thị, không còn là người nhà họ Thiện.

Hắn là người thay thế, lắc mình biến thành Bá tước.

Phàn Sùng cùng Bành Trọng Sảng đều không nghĩ tới cung nữ Vi Nhi đi cùng Đan Bá.

Bành Trọng Sảng vỗ vỗ vai Phàn Sùng, ghé vào lỗ tai hắn nói:
"Đi, đến bên này."
Phàn Sùng chỉ cảm thấy bên tai nóng hầm hập, thật sự khó chịu, không nhịn được đưa tay xoa xoa.

Bành Trọng Sảng lôi kéo hắn đi vài bước.

Hai người lui về phía sau.

Vi Nhi cùng Đan Bá đi về hướng bọn họ.

Phàn Sùng cùng Bành Trọng Sảng lùi lại lùi.

Cuối cùng không còn đường, Phàn Sùng trực tiếp đẩy cửa một căn phòng, mang theo Bành Trọng Sảng tiến vào.

Hai người đóng cửa lại, từ khe cửa nhìn ra phía ngoài.

Kết quả thật là trùng hợp, Vi Nhi cùng Đan Bá cũng đi tới gian phòng này.

Phàn Sùng tóc gáy đều phải dựng lên.

Bành Trọng Sảng lôi kéo hắn, hai người nhanh chóng trốn vào trong.

Bên trong trống trải chỉ có một kệ trang trí, hai người trốn ở phía sau.

Không gian hơi nhỏ, vô cùng chật chội, không thể làm gì khác hơn là vai kề vai.

Rất nhanh liền nghe tiếng cửa mở, lập tức là tiếng cười duyên, giọng nữ tử nói:
"Ai nha, Đơn Công, ngài nóng ruột quá đó!"
Phàn Sùng vừa nghe, nhất thời cảm giác mồ hôi tuôn ra.

Hai người này lại là quan hệ như vậy, hơn nữa còn một bộ dự định ở phòng này hành sự.

Tiếng bước chân lảo đảo, vô cùng vội vàng, hai bóng người ngã vào giường.

Phàn Sùng nghe được âm thanh hôn hít mặt đỏ tới mang tai.

Chứng kiến chuyện như vậy vốn đã đủ lúng túng, bên cạnh còn có Bành Trọng Sảng càng ngại ngùng hơn.

Phàn Sùng cùng Bành Trọng Sảng hai mặt nhìn nhau, cũng không ai dám thở mạnh.

Bên ngoài là âm thanh ai ai nha nha, Phàn Sùng đỏ cả mặt.

Bành Trọng Sảng vẫn mặt than, biểu tình cũng không có biến hóa.

Qua một hồi lâu, chân Phàn Sùng đã tê rần, âm thanh hôn hít cũng dừng, liền nghe Vi Nhi nói:
"Đan Công, chuyện ngài đáp ứng Vi Nhi thế nào rồi?"
Đan Bá cười nói:
"Mỹ nhân, chuyện sắp thành.

Bây giờ Chu Công tín nhiệm nhất chính là ta.

Đợi đến thời điểm phát tang, ta liền mở cửa thành.

Chúng ta nội ứng ngoài hợp, để cho quân Địch quốc cùng binh mã Vương tử Đái vào thành, thời điểm đó toàn bộ Lạc Sư đều là của chúng ta.

Mỹ nhân chờ làm phu nhân Đan Công đi!"
Phàn Sùng cùng Bành Trọng Sảng lập tức liếc nhìn nhau một cái, liền nghe Vi Nhi cười nói:
"Đan Công ngài đối với Vi Nhi thật tốt.

Ngài phải thương Vi Nhi nhiều đó."
Phàn Sùng cùng Bành Trọng Sảng sau nửa đêm mới từ phòng kia đi ra.

Vi Nhi cùng Đan Bá ở lại nói chuyện thêm một lúc lâu, sau đó liền từng người tản đi.

Phàn Sùng cùng Bành Trọng Sảng nhanh đi gặp Ngô Củ.

Còn sợ Ngô Củ đã sớm nghỉ ngơi, e sợ làm phiền Vương thượng nghỉ ngơi.

Nào có biết phòng Ngô Củ còn đốt đèn sáng.

Ngô Củ chưa có ngủ, Tề Hầu cũng không có.

Bởi vì hai người vốn chuẩn bị nghỉ ngơi, Tử Thanh đột nhiên chạy tới nói Đại Tư Hành Công Tôn Thấp Bằng cầu kiến, có đại sự hết sức khẩn cấp bẩm báo.

Tề Hầu vội vã để Công Tôn Thấp Bằng tiến vào.

Công Tôn Thấp Bằng vội vội vàng vàng, đầu đầy mồ hôi.

Hắn mặc giáp, không có thay y phục thường, một mặt mỏi mệt, hiển nhiên là một đường bôn ba tới đây.

Công Tôn Thấp Bằng nhìn thấy Tề Hầu cùng Ngô Củ, lập tức quỳ xuống, nói:
"Thấp Bằng bái kiến Quân thượng, bái kiến Sở Vương."
Tề Hầu nói:
"Đứng lên đi, chuyện gì gấp gáp như vậy?"
Công Tôn Thấp Bằng lập tức nói:
"Quân thượng, Thấp Bằng nhận được tin tức Vương tử Đái đã đầu phục Địch quốc.

Quốc quân Xích Địch quốc đồng ý đem con gái gả cho Vương tử Đái, trợ giúp Vương tử Đái lên ngôi.

Bây giờ quốc quân Xích Địch ở Hàm Cốc quan.

Hàm Cốc quan e rằng đã đi theo địch...!Hơn nữa Thấp Bằng còn nhận được tin tức con gái quốc quân Xích Địch đã ẩn núp ở trong Vương cung mấy tháng, luôn lôi kéo Khanh đại phu Chu quốc, chuẩn bị nội ứng ngoài hợp.

Tang lễ nửa tháng sau khả năng vô cùng nguy hiểm."
Ngô Củ cùng Tề Hầu vừa nghe, nhất thời đều híp mắt.

Tề Hầu trầm giọng nói:
"Tin tức có đáng tin cậy? Người Xích Địch, Hàm Cốc quan, còn có Vương tử Đái, đây cũng không phải là việc nhỏ."
Công Tôn Thấp Bằng ôm quyền nói:
"Tin tức rất đáng tin cậy."
Ngô Củ nhìn Công Tôn Thấp Bằng, nói:
"Đại Tư Hành, tin tức là từ đâu có được?"
Ngô Củ vừa nói như thế, Công Tôn Thấp Bằng biểu tình rõ ràng cứng đờ.

Có chút chần chờ, bất quá rất nhanh hắn vẫn là chắp tay nói:
"Hồi bẩm Sở Vương, tin tức là từ...!Ung Vu có được."
Ở một nơi khác.

"Hay lắm! Tin tức đã đến, Chu Công quả nhiên trúng độc, cũng sắp không được.

Bây giờ Lạc Sư như rắn mất đầu, chúng ta liền tại thời điểm đám tang Hồ Tề đánh vào Lạc Sư, giết bọn họ không còn manh giáp!"
Quốc quân Xích Địch cười ha ha, cầm thư trong tay đưa cho Vương tử Đái xem.

Vương tử Đái sau khi xem vui mừng khôn xiết, nói:
"Công chúa là thật tài tình, thậm chí cả Đan Bá, Đồi Thúc cùng Đào Tử đều nắm trong tay.

Như vậy trong Lạc Sư, bất kể là văn thần hay là võ tướng, đều có người của chúng ta! Chờ ta sau khi lên ngôi, tất nhiên không thể quên ân Địch Công hết sức giúp đỡ!"
Quốc quân Xích Địch quốc cười nói:
"Vương tử không phải người vong ân phụ nghĩa, Cô tất nhiên là biết.

Còn nữa, những gì Cô hứa với ngươi, liền sẽ không đổi.

Bây giờ chúng ta phải chuẩn bị, lập tức thông báo quan viên Hàm Cốc, sẽ tiến công Lạc Sư với quy mô lớn!"
Cơ Đái một mặt hưng phấn, cũng là cười ha ha, nói:
"Được!"
Bọn họ nói, gọi tới Tư Mã Địch quốc, chuẩn bị phát binh.

Rất nhanh Tư Mã cùng Cơ Đái liền rời đi, từng người đi chuẩn bị quân đội.

Bất quá Tư Mã nhanh chóng chạy tới hai bước, nói:
"Vương tử xin dừng bước."
Cơ Đái kỳ quái nhìn về phía Tư Mã, nói:
"Không biết Tư Mã có chuyện gì?"
Tư Mã có chút chần chừ, bất quá vẫn là chắp tay nói:
"Vương tử, ti chức muốn hỏi ngài một ít vấn đề liên quan Vương tử Trịnh."
Cơ Đái có chút giật mình, nói:
"Vương tử Trịnh!?"
Tư Mã gật gật đầu, nói:
"Đúng, chính là Vương tử Trịnh..."
Trở lại bên này.

Công Tôn Thấp Bằng nói tin tức là từ chỗ Ung Vu (Dịch Nha) có được...!
Từ khi Dịch Nha đánh trận trở về đã hấp hối, không chỉ là tổn thương mặt cùng chân, hơn nữa còn mất đi ký ức cùng vị giác, cả người âm u đầy tử khí.

Sau đó Tề Hầu đưa ra điều kiện, Dịch Nha mặc đồ nữ gả cho Công Tôn Thấp Bằng.

Không nghĩ tới Dịch Nha cứ như vậy đồng ý, thật gả cho Công Tôn Thấp Bằng, biến thành chính phu nhân của Đại Tư Hành.


Kỳ thực Tề Hầu chỉ là thăm dò Dịch Nha.

Hắn cũng không có thật muốn Dịch Nha gả cho Công Tôn Thấp Bằng.

Dù sao Công Tôn Thấp Bằng là huynh đệ cùng hắn lớn lên xem nhau như ruột thịt, Công Tôn Thấp Bằng cũng là thần tử trung thành tuyệt đối.

Mà Dịch Nha quỷ kế đa đoan, Công Tôn Thấp Bằng sẽ không phải là đối thủ.

Mấu chốt là Công Tôn Thấp Bằng đã sớm bị Dịch Nha "mê hoặc đến đầu óc choáng váng", bây giờ càng không phải là đối thủ.

Tề Hầu luôn nghĩ Dịch Nha vì bảo toàn tính mạng làm bộ mất trí nhớ.

Bất quá qua thời gian dài như vậy, Dịch Nha không có bất kỳ dị động nào.

Tề Hầu mới vừa yên tâm một ít, Dịch Nha đột nhiên lại có động tĩnh.

Công Tôn Thấp Bằng nói tin tức này là Dịch Nha nói cho hắn biết.

Bởi vì hết sức khẩn cấp, Công Tôn Thấp Bằng liền cố gắng càng nhanh càng tốt, đi cả ngày lẫn đêm đến Lạc Sư, đến bẩm báo cho Tề Hầu.

Tề Hầu híp mắt, nói:
"Ung Vu ở đâu?"
Công Tôn Thấp Bằng vẫn cứ có chút chần chờ, bất quá vẫn là nói:
"Bởi vì can hệ trọng đại, Thấp Bằng cũng đem Ung Vu đến đây, đang ở ngoài chờ đợi lệnh."
Tề Hầu cười nhẹ một tiếng, nói:
"Gọi hắn tiến vào."
Công Tôn Thấp Bằng lập tức đứng lên, nhanh đi ra ngoài.

Không bao lâu liền thấy Công Tôn Thấp Bằng cùng một người khác đi vào.

Bởi vì đám tang tiên Vương, Dịch Nha không có mặc xiêm y màu đỏ, mà là mặc cả người màu trắng.

Dịch Nha mặc xiêm y màu trắng, khí chất cùng trong ấn tượng tựa hồ không giống trước lắm.

Hắn cụp mi mắt, thoạt nhìn vô cùng an phận, cùng Công Tôn Thấp Bằng đi vào.

Chân Dịch Nha có chút tật.

Bởi vì áo bào rộng lớn, khó nhìn thấy rõ lắm, thế nhưng nếu nhìn kỹ động tác kỳ sự rất rõ ràng.

Vết sẹo trên mặt hắn đã được Đường Vu trị, gương mặt xinh đẹp lộ ra một loại mê hoặc khó có thể dùng lời diễn tả.

Dịch Nha đi tới, trực tiếp quỳ trên mặt đất.

Hắn hành đại lễ, không chỉ là Tề Hầu cùng Ngô Củ, cả Công Tôn Thấp Bằng cũng lấy làm kinh hãi.

Tề Hầu lạnh mặt nhìn hắn, xa xôi nở nụ cười, nói:
"Đại Tư Hành phu nhân hà tất hành đại lễ?"
Dịch Nha quỳ trên mặt đất, bình thản, cung kính nói:
"Ung Vu là tội thần, đương nhiên phải hành đại lễ, bằng không khó giữ được tính mạng."
Hắn trực tiếp nói như vậy.

Tề Hầu cười lạnh, nói:
"Ngươi biết mình là tội thần?! Vậy tốt, ngươi nói ngươi đến cùng có tội gì?"
Công Tôn Thấp Bằng thay Dịch Nha lau một vệt mồ hôi.

Hắn hiểu rất rõ Tề Hầu, biết Tề Hầu thích mềm không thích cứng.

Mà Ung Vu khẩu khí tuy rằng cung kính, thế nhưng quá cứng, cũng không có cảm giác biết tội.

Dịch Nha vẫn cứ khẩu khí nhàn nhạt, nói:
"Ung Vu giả mất trí nhớ, lừa gạt Quân thượng."
Tề Hầu nghe đến đó, vỗ bàn quát lạnh.

"Ngươi còn biết mình lừa gạt Cô!?"
Công Tôn Thấp Bằng nghe Ung Vu nói thẳng ra chính mình mất trí nhớ là giả, nhất thời giật mình nhìn về phía hắn.

Công Tôn Thấp Bằng không ngốc, cũng dã cân nhắc qua Ung Vu mất trí nhớ là thật hay giả.

Nhưng mà thời gian dài, Ung Vu cũng không nói cái gì, hắn cũng không hỏi cái gì.

Ung Vu chỉ là ở trong nhà bình thản chăm sóc tiểu Địch Nhi, cũng không ra khỏi phủ, phảng phất là một phu nhân giúp chồng nuôi dạy con mà thôi.

Sự bình tĩnh đó khiến Công Tôn Thấp Bằng có chút không dám hỏi.

Nếu hỏi ra kết quả Công Tôn Thấp Bằng không muốn nghe, như vậy Công Tôn Thấp Bằng có đem chuyện nói cho Tề Hầu hay không?
Dựa theo trình độ trung thành của Công Tôn Thấp Bằng, nhất định sẽ nói cho Tề Hầu.

Thế nhưng Tề Hầu hận Ung Vu, thì sẽ xử trí thế nào?
Công Tôn Thấp Bằng tiến thoái lưỡng nan, bởi vậy liền dứt khoát không hỏi.

Chỉ là hắn không hỏi, không có nghĩa là không phát hiện.

Tề Hầu đột nhiên nổi giận, Dịch Nha lại an ổn quỳ trên mặt đất.

Tề Hầu cười lạnh nói:
"Giỏi lắm, Ung Vu, ngươi thật là to gan!"
Dịch Nha lại nhàn nhạt nói:
"Nếu như Ung Vu lá gan không lớn, hôm nay cũng sẽ không quỳ gối trước mặt Quân thượng, không phải sao?"
Hắn nói như vậy, Công Tôn Thấp Bằng liền vội vàng nói.

"Ung Vu!"
Bất quá lời đã nói xong, Công Tôn Thấp Bằng căn bản không ngăn được.

Tề Hầu nghe, cười ha ha một tiếng, nói:
"Giỏi lắm, Ung Vu, ngươi khiến Cô kính trọng vài phần!"
Ngô Củ nhìn về phía Tề Hầu, đột nhiên mở miệng nói:
"Quân thượng, bây giờ Lạc Sư gặp nguy hiểm, chuyện Ung Vu mất trí nhớ chúng ta vẫn là sau lại nói đi."
Tề Hầu cũng là biết nặng nhẹ, tất nhiên biết chuyện xử Ung Vu không quan trọng bằng sự tình Lạc Sư.

Ngô Củ đối với Dịch Nha nói:
"Ung Vu, Quả nhân hỏi ngươi, tin tức của ngươi là từ đâu đến."
Dịch Nha quỳ trên mặt đất, cung kính nói:
"Hồi bẩm Sở Vương, Ung Vu có được tin tức là từ thám tử Địch quốc."
Ngô Củ híp mắt, nói:
"Thám tử?"
Dịch Nha gật gật đầu.

Hắn trước đây làm bộ mất trí nhớ, đã cắt đứt quan hệ cùng người Dịch.

Hơn nữa Dịch Nha cũng không phải người bộ lạc Xích Địch.

Địch quốc chính là bộ lạc Xích Địch, cùng bộ lạc của Dịch Nha trước đây căn bản không giống nhau.

Tuy rằng đều gọi là người Địch, bất quá hai chữ người Địch này là Chu Triều gọi chung những người phía bắc không chịu quản lý, không theo lễ giáo Trung Nguyên.

Nhưng mà người Địch thật ra có rất nhiều, rất đa thành phần, rất nhiều quốc gia.

Bọn họ cũng là đối lập lẫn nhau, cũng không phải liên hợp lại.

Quốc gia của Dịch Nha trước đây cùng Xích Địch bộ lạc là quan hệ đối địch.

Dịch Nha trước kia là Vương tử, hắn có thám tử tại Xích Địch quốc.

Sau đó Dịch Nha cùng quốc gia chặt đứt liên hệ, cũng không có xen vào sự tình người Địch nữa.

Bất quá cách đây không lâu, Dịch Nha đột nhiên nhận được thư từ thám tử đưa tới.

Khả năng do ở Xích Địch xa xôi, thám tử kia còn chưa biết Dịch Nha đã không còn là Vương tử, bởi vậy đem tin tức đưa đến chỗ Dịch Nha.

Dịch Nha nhìn mật thư, biết được Xích Địch quốc hỗ trợ Vương tử Đái, muốn nâng đỡ Vương tử Đái thượng vị làm Chu Vương.

Cứ như vậy, người Địch quốc chính là ân nhân của tân Thiên tử, liền không phải quốc gia man di.

Không chỉ như vậy, Hàm Cốc quan phía bắc Chu quốc cũng đã đầu phục Vương tử Đái.

Vương tử Đái vốn có binh mã, hơn nữa binh mã Xích Địch quốc, còn có binh mã Hàm Cốc quan.

Chỉ cần ra lệnh một tiếng, đại quân liền có thể từ mặt bắc trực tiếp đuổi xuống dưới.

Hàm Cốc quan cách Lạc Sư cũng không xa, cứ như vậy, Lạc Sư bị đánh trở tay không kịp, căn bản không kịp tiếp ứng, ngay lập tức sẽ bị luân hãm.

Thám tử còn nói, con gái quốc quân Xích Địch quốc là Thúc Ngỗi đã trà trộn vào trong Vương cung mấy tháng, chuẩn bị làm nội ứng, lôi kéo nhóm Khanh đại phu để nội ứng ngoài hợp.

Ngô Củ sau khi nghe, híp híp đôi mắt, nói:
"Con gái quốc quân Xích Địch quốc?"
Dịch Nha gật gật đầu, nói:
"Can hệ trọng đại, Ung Vu không dám có nửa câu nói xạo."
Ngô Củ cùng Tề Hầu nhìn nhau cười cười, nói:
"Thì ra cung nữ Vi Nhi kia có lai lịch lớn như vậy?"
Bọn họ đang nói, liền nghe phía ngoài có tiếng la:
"Vương thượng ngài đã nghỉ ngơi chưa? Phàn Sùng cầu kiến!"
Ngô Củ nghe giọng Phàn Sùng, cao giọng nói:
"Tiến vào."
Phàn Sùng rất nhanh liền vào, còn có Bành Trọng Sảng.

Hai người sau khi đi vào, bộ dáng rất vội vàng.

Phàn Sùng chỉ là chào một cái, lập tức nói:
"Quân thượng, việc lớn không tốt.

Cung nữ kia tựa hồ là mật thám người Địch.

Hơn nữa đã liên hiệp Đan Bá, nắm trong tay binh mã Lạc Sư!"
Ngô Củ nghe Phàn Sùng nói như vậy, nhất thời nở nụ cười, nói:
"Quả nhân biết.

Cung nữ này đâu chỉ là mật thám người Địch, hơn nữa có lai lịch lớn, còn là công chúa đó."
Phàn Sùng cùng Bành Trọng Sảng vừa nghe, nhất thời kinh ngạc.

Không nghĩ tới cung nữ kia lai lịch lớn.

Quốc quân Địch quốc cũng thực sự là dốc hết vốn liếng, để cho con gái đi bán nhan sắc.

Hơn nữa căn cứ tin tức của Dịch Nha, Vi Nhi cũng chính là Thúc Ngỗi.

Nàng đâu chỉ là lôi kéo Đan Bá? Nàng còn dụ dỗ Đồi Thúc cùng Đào Tử, hai người trước kia vốn là ủng hộ Cơ Đái.

Chỉ là bất đắc dĩ, đột nhiên phản bội, nhưng hai sĩ phu này vẫn không hề từ bỏ ý niệm.

Biết Chu Công Cơ Lãng thượng vị chắc chắn sẽ không trọng dụng bọn họ.

Thời điểm đó bọn họ cũng không có tiền đồ có thể nói, bởi vậy bọn họ muốn trợ giúp Cơ Đái đánh trở về.

Ngô Củ híp mắt, nói:
"Việc này can hệ trọng đại, còn cần cùng Chu Công thương lượng.

Việc không nên chậm trễ, Quân thượng, chúng ta hiện tại liền đi một chuyến đến tiểu tẩm."
Tề Hầu gật gật đầu, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Dịch Nha, nói:
"Đừng tưởng rằng chuyện của ngươi đã xong."
Dịch Nha cúi đầu, không nói gì, rất nhanh liền nghe âm thanh Tề Hầu cùng Ngô Củ rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi, Công Tôn Thấp Bằng đưa tay nâng dậy Dịch Nha.

Dịch Nha bởi vì quỳ thời gian quá dài, hơn nữa chân có tật, đứng lên không vững, đột nhiên nghiêng ngả.

Công Tôn Thấp Bằng vội vã ôm chặt lấy Dịch Nha, nói:
"Ung Vu!"
Dịch Nha duỗi tay vịn Công Tôn Thấp Bằng, cười cười, lắc đầu nói:
"Ta không sao."
Công Tôn Thấp Bằng ôm hắn, không có buông tay, đột nhiên đem người gắt gao ôm vào trong ngực, nói:
"Ngươi đã nhớ, tại sao không nói cho ta."
Dịch Nha chậm rãi ôm Công Tôn Thấp Bằng, nhàn nhạt nói:
"Ta không muốn để cho tướng quân bị làm khó dễ."
Công Tôn Thấp Bằng nói:
"Vậy ngươi vì sao hiện tại muốn nói ra?!"
Dịch Nha cười cười, ngữ khí vẫn như cũ rất đạm bạc, nói:
"Cũng là bởi vì không muốn để cho tướng quân bị khó dễ.

Vu biết, tướng quân là trung thần.

Nếu biết Lạc Sư gặp nạn, Quân thượng còn tại Lạc Sư, tất nhiên ngài sẽ không ngồi yên không để ý đến.

Vu trước đây làm chuyện sai lầm đã nhiều, Vu chỉ là muốn tác thành cho tướng quân..."
Công Tôn Thấp Bằng đã có chút nghe không nổi nữa, ôm chặt Ung Vu, thấp giọng nói:
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì.

Ngươi lần này lập công lớn, Quân thượng nhất định sẽ ân oán rõ ràng.".