Vô Củ

Chương 227: 227





Ngô Củ vốn định tổ chức tiệc chúc mừng Triệu Gia và Yển Cưu tại Ngạc cung, bất quá vào lúc này lại có tin truyền đến.

Tác chiến phía tây cùng Dung, Đại Tư Mã Phàn Sùng cùng Cung Chi Kỳ hoàn toàn thắng lợi.
Ngô Củ nhận tin tức, lập tức có chút ngồi không yên.

Ngạc quốc đã đoạt lại, người Bộc đã quy hàng, Ngô Củ cũng đi ra ngoài thời gian dài, nên trở về Dĩnh thành.
Tề Hầu biết Ngô Củ ngồi không yên, liền nói:
"Nhị ca không ngại trở về Dĩnh thành lại làm tiệc mừng công."
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Truyền lệnh xuống, chỉnh đốn ba quân, không kể ngày đêm về Dĩnh đô!"
"Dạ!"
Mọi người vội vã đáp, rất nhanh liền đi chuẩn bị.
Binh sĩ Sở quốc đi đánh trận nhiều ngày, tất cả đều nhớ nhà.

Nghe nói có thể trở về đều cao hứng vô cùng, hơn nữa đánh thắng trận càng là khí thế cao ngất.

HunhHn786.

Truyện Thám Hiểm
Ngô Củ để lại một đội binh lính đóng quân Ngạc quốc, trợ giúp Ngạc quốc trùng kiến.

Qua mấy ngày đội ngũ Sở quốc khải hoàn hồi triều.
Bởi vì Bộc tộc đầu hàng, Dung quốc cũng bị đánh cho không dám ra khỏi cửa, bởi vậy đường về của đội ngũ Ngô Củ vô cùng thuận lợi, căn bản không có người ra quấy rối.
Sở Vương khải hoàn hồi triều, sĩ phu Sở quốc ra ngoài thành nghênh đón.

Ngô Củ cùng Tề Hầu ngồi ở trong xe, vén rèm lên nhìn xa xa thấy được đông đảo sĩ phu ngoài cửa thành.
Tử Văn đứng ở đầu, bên cạnh là Đại Bạch.

Tiểu Vương tử bộ dáng ông cụ non, mặt than, thân thể nghiêm trang đàng hoàng trịnh trọng chuẩn bị nghênh tiếp Vương phụ.
Phía sau Tử Văn là Đại Tư Mã Phàn Sùng đã chiến thắng trở về, còn có Tả Tư Mã Cơ Trịnh từ Lạc Sư trở về, Mạc Ngao Đấu Kỳ, cả triều văn võ đều xếp thành hàng ngoài cửa kinh đô Dĩnh thành.
Xe ngựa Sở Vương đến, Vương tử lập tức mang theo chúng thần hô to, lập tức quỳ lạy trên đất.
"Cung nghênh Vương thượng chiến thắng trở về! Vương thượng vạn tuế!"
Ngô Củ cười híp mắt nâng màn xe, từ trên xe nhảy xuống, đỡ Tử Văn dậy, nói.
"Chư vị khanh đại phu không cần đa lễ, đều đứng lên đi."
Mọi người lúc này mới tạ ân dồn dập đứng dậy.
Ngô Củ xem xét cẩn thận Tử Văn.

Đã đi mấy tháng, khí trời biến đến lạnh rất nhiều.

Tử Văn tựa hồ không có thay đổi gì.

Nếu như nói biến hóa, khả năng mặt càng thêm than, ra dáng thành thục.
Ngô Củ không nhịn được ôm Tử Văn lên, nói:
"Tử Văn, con có ngoan không?"
Tử Văn lập tức ôm cổ Ngô Củ, bi bô nói:
"Tử Văn ngoan, nghe lời Thiếu Sư."
Ngô Củ cười nói:
"Vậy sao, Vương phụ nhất định phải khen ngợi Tử Văn mới được."
Tử Văn mặc dù mặt than, nhưng vẫn là trẻ con, nghe Ngô Củ khen ngợi tất nhiên thật cao hứng, không nhịn được cười rộ lên.

Một khi cười rộ lên, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh rất là đáng yêu.
Ngô Củ trở về kinh đô Sở quốc cũng là đường xa mệt nhọc, trước về tiểu tẩm cung nghỉ ngơi, sau đó cho người chuẩn bị tiệc mừng công.

Không chỉ là mừng Triệu Gia cùng Yển Cưu đánh bại người Bộc tộc, còn mừng chiến thắng của Phàn Sùng và Cung Chi Kỳ.
Tiệc vào buổi tối, tự nhân cung nữ bận rộn lên.

Ngô Củ sợ không có tinh thần, đi về ngủ một giấc.

Tề Hầu cũng biết Ngô Củ mệt mỏi, cũng không có quấy rầy, ôm Ngô Củ ngủ một chốc.
Thời điểm Ngô Củ mở mắt ra, sắc trời đã bắt đầu mờ tối.

Khí trời trở lạnh, đã sắp tiến vào rét đậm nên tối sớm.

Kỳ thực canh giờ còn chưa muộn.
Ngô Củ bởi vì cảm thấy lạnh liền tiến vào lòng Tề Hầu.

Tề Hầu vẫn còn nhắm mắt.

Ngô Củ có chút hưởng thụ túi sưởi Tề Hầu, liền thành thật không được, lén lút quan sát Tề Hầu.
Tóc Tề Hầu không có mở ra, mà là bởi vì nằm đã cọ tán xuống dưới.

Tóc mai buông xuống hai gò má, hắn nhắm mắt lại, mày cũng giãn ra, không có uy nghiêm bức người.

Sống mũi cao.

Đôi môi mỏng.

Đuôi mắt dài, còn có lông mi rậm.

Tuy rằng lông mi chẳng hề cong, thế nhưng dày đặc giống một cái quạt nhỏ.

Ngô Củ phút chốc trong đầu nhảy ra ba chữ "người đẹp ngủ".
Ngô Củ nhìn Tề Hầu ngủ, không nhịn được cười khẽ một tiếng, sau đó chậm rãi tới gần hôn nhẹ một cái lên môi hắn.
Ngô Củ hôn trộm, cười híp mắt kéo ra khoảng cách.

Kết quả Ngô Củ giật mình, không ngờ đối tượng bị hôn trộm, "người đẹp ngủ" đã tỉnh.

Tề Hầu không biết tỉnh lúc nào, hơn nữa vừa nhìn là biết mới rồi giả ngủ.

Bởi vì đôi mắt kia không một chút mê man, trái lại còn có ý cười.
Tề Hầu cong khóe miệng, ôm eo Ngô Củ, đem người kéo qua, nhẹ giọng nói:
"Nhị ca, ngươi thừa dịp Cô ngủ vô lễ Cô."
Ngô Củ nhất thời đau đầu não phồng, nói:
"Ngươi hiểu lầm.

Quả nhân mới rồi mộng du, ngươi tuyệt đối đừng xem là thật."
Tề Hầu làm nũng nói:
"Không quản thật hay không.

Cô không quan tâm, Nhị ca chính là vô lễ Cô."
Bị vô lễ còn cao hứng như thế, bộ dáng cười toét miệng.

Ngô Củ nghĩ Tề Hầu là cuồng bị ngược.
Ngô Củ trộm hôn bị phát hiện, không thể làm gì khác hơn là ngồi dậy chuẩn bị đi dự tiệc.
Ngô Củ cùng Tề Hầu chuẩn bị đi tiệc tối mừng công.

Hôm nay Tề Hầu không biết trúng ngọn gió nào, bị Ngô Củ vô lễ xong nhất định muốn mặc xiêm y màu tím.
Tề Hầu cười híp mắt đem ngoại bào tơ tằm màu tím phủ thêm, hơn nữa còn chọn một đai lưng màu trắng bốn khoan.

Mùa đông lạnh lẽo mà mặc tơ tằm mỏng nhẹ nhàng trơn tuồn tuột, Tề Hầu đúng là quái lạ, còn phối hợp đai lưng trắng như tuyết.

Ngô Củ cảm giác Tề Hầu như là một hiệp khách hành tẩu trên...!Game 3D.
Tề Hầu sửa sang xong chính mình, đứng trước gương đồng soi tới soi lui, lập tức nói:
"Nhị ca, Cô trong trang phục này có đủ phong độ nam chủ Sở quốc chưa?"
Mí mắt Ngô Củ giật lên, lựa chọn không nhìn Tề Hầu.

Ngô Củ mặc vào hướng bào đen đúng quy cách.

Đầu dùng ngọc quan đen buộc lên.

Ba phần nhã nhặn tuấn tú, còn lại bảy phần thanh lãnh uy nghiêm.
Tề Hầu ở bên cạnh nhìn Tử Thanh cùng Đường Vu giúp Ngô Củ mặc trang phục, sờ cằm, cười híp mắt nói:
"Nhị ca, ngươi mặc trang phục này khiến Cô muốn kéo rơi hết xiêm y của ngươi xuống."
Không chỉ là Ngô Củ, Tử Thanh cùng Đường Vu cũng bắt đầu lựa chọn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm như không nghe thấy cái gì.
Hai người chuẩn bị xong, liền đến bữa tiệc.

Bọn họ tiến vào yến thính, triều thần đã có mặt, đang tụ tập trò chuyện.
Yển Cưu có thể nói là người ngoài.

Hắn vốn là người Thư quốc, sau đó làm thủy phỉ.

Bất quá thời điểm Sở quốc tấn công Bộc tộc, Sở Vương phong hắn là Hữu Tư Mã.

Yển Cưu có thể nói là một bước lên trời, đương nhiên cũng là chiến công đầy rẫy, không thể xem thường.
Bây giờ Yển Cưu bị vây quanh, rất nhiều người đều hướng hắn bắt chuyện.

Còn có người hỏi Yển Cưu lập gia đình chưa.

Dù sao bây giờ Yển Cưu cũng chỉ hai mươi lăm tuổi, có thể nói là thanh niên tuấn kiệt, còn là Hữu Tư Mã, tiền đồ không thể lường.

Rất nhiều người muốn lôi kéo Yển Cưu víu ân cần quan hệ.
Yển Cưu làm người phóng khoáng.

Người khác thấy Yển Cưu thoải mái, trực tiếp hỏi Yển Cưu thích loại hình nữ tử nào.

Yển Cưu suy nghĩ một chút, ánh mắt thoáng nhìn về Khuất Trọng, suy tư nói:
"Ừm...!Ôn nhu một chít, đối với ta không có biện pháp."
Khuất Trọng đang ngồi một bên.

Hắn tuy rằng là Thượng đại phu, thế nhưng giống Bành Trọng Sảng.

Bành Trọng Sảng là Nhạc Doãn, Khuất Trọng là Công Chính, có thể nói đều làm việc nhiều lại không nhiều địa vị.
Nhạc Doãn ở thời điểm tế tự, ẩm thực cho Sở Vương mỗi ngày có đất dụng võ.

Phải biết rằng âm nhạc tại cổ đại có sắc thái thần thánh, quốc quân mỗi một bữa ăn đều có tấu nhạc.
Mà Công Chính là công việc béo bở.

Dù sao chế tạo xây dựng dễ thu lợi.

Thế nhưng Công Chính giống như phục vụ người khác, giống công nhân phân xưởng, liền bị người khác coi thường đẳng cấp.

Bởi vậy Khuất Trọng tuy rằng cũng coi như là công thần, thế nhưng không có người nào cùng hắn bắt chuyện.
Hơn nữa Khuất Trọng bởi vì chuyện hai mươi năm trước đả kích lớn, trải qua mài dũa không còn lộ ra sắc bén.

Hắn chỉ cầu an ổn, ở bộ Công Chính làm tốt chức vụ của mình là được.

Bởi vậy Khuất Trọng cũng không đi tham gia tụ tập.
Khuất Trọng nghe người khác hỏi Yển Cưu thích loại hình nữ tử nào, đột nhiên tim đập nhanh hơn, chẳng biết vì sao liền vểnh lỗ tai lên nghe.

Bất quá vừa lúc Khuất Hoàn đi tới, gặp được Khuất Trọng, hắn liền vội vàng hành lễ.
"Thúc phụ."
Khuất Trọng gật gật đầu.

Bởi vì Khuất Hoàn chào hỏi, Khuất Trọng nhất thời phân tâm, liền không nghe thấy Yển Cưu nói gì.

Chờ cùng Khuất Hoàn nói xong, Yển Cưu bên kia đã tản đi, Ngô Củ cùng Tề Hầu từ bên ngoài đi vào.
Ngô Củ cùng Tề Hầu vừa đi vào, mọi người vội vã làm lễ.
"Bái kiến Vương thượng! Bái kiến Tề Công!"
Ngô Củ đi vào ngồi xuống, nói:
"Các vị không cần đa lễ, mời vào chỗ."
Mọi người lúc này mới dồn dập ngồi vào vị trí.
Tề Hầu ngồi ở vị trí bên cạnh Ngô Củ.

Bất quá Tề Hầu phát hiện chỗ ngồi có chút xa, khoảng cách rất lớn.

Thật ra là vì dùng tiệc, bởi vậy tự nhân cung nữ bày ra chỗ rộng rãi, cho mọi người thời điểm dùng bữa cũng có thể hoạt động thoải mái, không đến nỗi đụng vào người khác.

Tề Hầu không thích như vậy.

Thừa dịp mọi người làm lễ không chú ý, hắn khom người xuống.
"Loạt soạt!"
Chiếu bị kéo qua, cùng chỗ với chiếu Ngô Củ ngồi.
Ngô Củ thấy, mí mắt đột nhiên nhảy một cái, trừng Tề Hầu.

Tề Hầu một mặt vô tội, phảng phất lên án chiếu bắt nạt hắn.
Ngô Củ ngồi xuống, Tề Hầu cũng ngồi xuống.

Kết quả nhóm sĩ phu đột nhiên phát hiện chỗ ngồi Tề Hầu có điểm không giống bình thường.

Bởi vì Tề Hầu ngồi xuống xong, chiếu của hắn không đúng bàn.


Trên bàn bày sơn hào hải vị mỹ vị lại trống ra nửa, chỗ trước đó đặt chiếu cho Tề Hầu ngồi là khoảng không.
Cứ như vậy, nhóm sĩ phu đều yên lặng lau mồ hôi.

Không biết tự nhân cung nữ nào không có mắt thu xếp chỗ ngồi trật lất.

Lần này bêu xấu Tề Hầu lúng túng, tự nhân cung nữ kia xem như là xong.
Bất quá nhóm sĩ phu căn bản không biết thật ra là Tề Hầu tự mình túm chiếu đi.
Tề Hầu rất thản nhiên ngồi xuống.

Nhóm sĩ phu cảm thấy Tề Hầu thực sự là cao thâm không thể đoán.

Dưới tình huống lúng túng như vậy vẫn thản nhiên, thật sâu không lường được.

Quả nhiên có phong độ quốc quân đại quốc.
Ngô Củ ngồi xuống, trừng Tề Hầu, sau đó cười híp mắt nói:
"Các vị, hôm nay Quả nhân bày tiệc, chính là vì chúc mừng các công thần chống lại người Bộc và người Dong (người Dung).

Hôm nay...!Khụ, mọi người không cần giữ lễ tiết, cần phải thoải mái chè chén!"
Ngô Củ có chút nói lắp, không phải vì chuyện vừa rồi, mà là vì nhìn thấy Tề Hầu giở trò.
Tề Hầu ngồi xuống xong, trước mặt là khoảng không, bàn ở bên cạnh, như vậy hết sức bất tiện.

Vì vậy Tề Hầu thừa dịp Ngô Củ phát biểu, liền đưa tay nâng bàn dịch chuyển sang.
Bàn bằng đồng thau rèn đúc rất nặng, hơn nữa mặt trên bày các dụng cụ và món ăn.

Vật chứa món ăn cũng đều là dùng đồng thau chế tạo ra, khiến trọng lượng nặng thêm không ít.

Có thể nói một người bình thường căn bản không di chuyển được cái bàn.

Ngày thường hai, ba tự nhân mới có thể nâng lên cái bàn lớn như vậy.
Tề Hầu lén lút giở trò.

Hắn dùng tay nâng bàn lên khỏi mặt đất một chút, sau đó chậm rãi hướng bên cạnh, đến kề sát bàn của Ngô Củ.
Ngô Củ thấy bàn cùng đồ ăn ở trên từ từ tiến tới.

Bát đĩa trên bàn " lộc cộc", nước canh gợn sóng, thịt trong bát lay động.

Ngô Củ chỉ lo hắn làm đổ thức ăn ra ngoài.
Tề Hầu lại cười híp mắt, đặc biệt nghiêm túc lắng nghe Ngô Củ phát biểu.

Khi Ngô Củ nói xong chữ cuối cùng, bàn của hai người cũng thành công ở bên nhau...
Khai tiệc, mọi người thoải mái chè chén, từng người chúc rượu.

Ngô Củ lúc này mới thấp giọng nói:
"Ngươi làm cái gì?"
Tề Hầu vô tội nói:
"Chẳng hề làm gì cả."
Tề Hầu nói, còn hướng Ngô Củ di chuyển.

Hai người ngồi, chân cũng chạm vào nhau.
Ngô Củ không rảnh chỉ trích Tề Hầu, bởi vì đã có người đến mời rượu.

Ngô Củ nhanh chóng cười uống rượu.

Tề Hầu cũng giả bộ làm ra một bộ cao thâm khó dò, cười híp mắt cùng người khác uống rượu.
Hai người xã giao.

Bởi vì ngày hôm nay tiệc phi thường long trọng, Tử Văn mang theo Đại Bạch tới đây.

Trong cung rất nhiều người biết tiểu Vương tử nuôi một con chó lớn màu trắng, rất yêu thích sủng vật này, mỗi ngày đều mang theo bên cạnh, tham gia tiệc tất nhiên cũng mang theo.
Tử Văn mang theo Đại Bạch ngồi ở chỗ ngồi.

Đại Bạch vô cùng trông mong thèm thuồng nhìn thịt trên bàn, đôi mắt phát sáng.

Vừa lúc đó, thình lình nghe có người nói:
"Con chó thật là đẹp."
Tử Văn quay đầu nhìn, liền thấy một người trẻ tuổi đứng ở bên cạnh.

Nam tử này cũng chưa hai mươi tuổi, một mặt hưng phấn nhìn Đại Bạch.
Người trẻ tuổi kia vóc người cũng không cao lớn lắm, cũng không phải rất khôi ngô, nhưng sáng sủa hoạt bát.

Hắn cười lên vẻ mặt vô cùng đáng yêu.
Người trẻ tuổi nhìn Đại Bạch ánh mắt như Đại Bạch nhìn thấy thịt, mắt sáng lấp lánh.

Đại Bạch sợ liền lẻn đến phía sau Tử Văn.
Người trẻ tuổi kia đối với Tử Văn nói:
"Ta có thể sờ nó không?"
Tử Văn rất hùng hồn, gật gật đầu.

Đại Bạch nằm nhoài ở phía sau Tử Văn, dùng sức lắc đầu.

Tử Văn muốn lôi Đại Bạch ra ngoài, nhưng túm thế nào cũng túm không ra.

Đại Bạch đứng lên cao to hơn Tử Văn nhiều lắm, bởi vậy Tử Văn căn bản không lay động được nó.
Người trẻ tuổi kia thấy Đại Bạch không muốn đi ra, cười híp mắt đem một đầu gà cầm lên, đối với Đại Bạch nói:
"Chó con, ngươi muốn ăn cái này không?"
Đại Bạch nhìn người trẻ tuổi kia dùng một cái đầu gà đùa nó, nhất thời xem thường quay qua một bên.

Cái đầu sói trắng như tuyết ngẩng cao, tỏ ra cũng không thèm.
Dù sao Đại Bạch mỗi ngày ăn thịt, xương cốt hoàn toàn không thể thỏa mãn nó.

Huống chi Ngô Củ làm món ngon cho Tử Văn, Tử Văn đương nhiên đều chia cho Đại Bạch ăn.

Bởi vậy Đại Bạch yêu cầu cao, căn bản không gặm xương.
Người trẻ tuổi kia thấy xương không có hiệu quả, liền gắp lên một khối thịt lớn.

Bởi vì gần đây Đại Bạch đã rất mập, cho nên Tử Văn đang khống chế khẩu phần, cho nó ăn uống điều độ.

Đại Bạch nhìn thấy khối thịt lớn, đột nhiên nuốt nước miếng.

Nó luôn cảm giác mình đi ra ngoài nhất định sẽ bị chà đạp, thế nhưng vẫn cứ không chống cự nổi thèm ăn.
Đại Bạch thử thăm dò chậm rãi bò ra ngoài.

Người trẻ tuổi kẹp thịt, chờ Đại Bạch bò ra ngoài.

Hắn phản ứng đặc biệt nhanh, ôm lấy Đại Bạch, dùng sức xoa lông sói, nói:
"Rất đáng yêu.

Thật là xinh đẹp.

Lông thật dài.

Ấm áp quá."
Đại Bạch bị người ôm chặt lấy, nhanh chóng giãy dụa, há miệng muốn cắn.

Người trẻ tuổi hoàn toàn không cảm giác được nguy cơ, Tử Văn liền vội vàng nói:
"Đại Bạch không cắn người.

Cắn người không cho ăn thịt."
Uy hiếp quá hữu dụng.

Phút chốc Đại Bạch không dám cắn người.

Thế nhưng động tác mở miệng kia vô cùng hù người, còn gầm nhẹ.

Những sĩ phu bên cạnh đều bị làm cho sợ hãi, dồn dập tránh ra.
Ngô Củ cùng Tề Hầu nghe động tĩnh bên này, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vã tới xem một chút.

Liền thấy Tử Văn lôi lỗ tai Đại Bạch đang dạy dỗ nó.

Đại Bạch ngồi dưới đất, rủ lỗ tai, lắc đuôi, vẻ mặt cam chịu nghe Tử Văn khiển trách.
Người trẻ tuổi kia vẫn cảm thấy Đại Bạch rất đáng yêu, cũng không cảm thấy nguy hiểm.
Ngô Củ cùng Tề Hầu đi tới, vốn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, bất quá nhìn kỹ liền biết không có việc gì.

Mặc dù Đại Bạch xác thực hung mãnh, bất quá lúc này đã bị Tử Văn giáo huấn ngoan ngoãn.
Vào lúc này một nam tử hơn ba mươi tuổi đi nhanh lại đây, đối với Ngô Củ cùng Tề Hầu ôm quyền nói:
"Vương thượng, Tề Công, tiểu nhi vô lễ.

Có đắc tội, xin Vương thượng Tề Công cùng tiểu Vương tử đừng để ý."
Nam nhân kia rất cao, trên cằm có râu.

Hắn mặc quan bào võ tướng, mơ hồ nhìn thấy bắp thịt phập phồng, có một loại khí thế bàng bạc.
Nam nhân mặt chữ điền, tướng mạo vô cùng đoan chính uy nghiêm, vừa nhìn đã biết võ tướng.

Hắn cho người ta cảm giác ngay thẳng như tùng bách, tính tình vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.
Hắn vội vàng xin tội, Ngô Củ khẽ mỉm cười, nói:
"Lư tướng quân không cần đa lễ."
Hắn là Lư Tập Lê, chính là quý tộc ngày xưa của Lư quốc.
Sở Vũ Vương phụ thân của Ngô Củ cả đời nam chinh bắc chiến, thu phục La quốc, đồng thời diệt Lư quốc.

Kỳ thực Lư quốc cùng La quốc vốn có quan hệ thông gia với Sở quốc.

Bất quá bởi vì đều là quốc gia lân cận Sở quốc, khó tránh khỏi có giao chiến.
Lúc đó Sở quốc cùng La quốc giao chiến, Lư quốc vì áp chế Sở quốc nhanh chóng bành trướng, lựa chọn xuất binh trợ giúp La quốc.

Chiến dịch này vô cùng nổi tiếng.

Bởi vì trong chiến dịch này, Khuất Hạ binh bại, nói không mặt mũi gặp mặt Sở Vương, đã tự sát.

Trước khi tự sát, Khuất Hạ nói với người kế nhiệm phải nghe theo Vũ Vương xử lý.
Cuối cùng Vũ Vương nghe nói chuyện của Khuất Hạ, hối hận vạn phần.

Ban chiếu nhận tội mình, chiêu cáo thiên hạ là bản thân chỉ huy sai lầm, lệnh người hậu táng Khuất Hạ, phóng thích tất cả tướng lĩnh.
Trận chiến này, Sở quốc đại bại, có thể nói là sỉ nhục của Sở Vũ Vương.

Hơn nữa khiến Sở Vũ Vương mất đi ái tướng.
Sau đó Sở Vũ Vương liền chỉ huy diệt La quốc cùng Lư quốc.

Lư Tập Lê chính là quý tộc Lư quốc.

Bởi vì Lư quốc bị diệt, hắn bị đưa về Sở quốc, sau đó được phong là Lư Tử.

Bất quá lúc này Lư quốc chỉ còn trên danh nghĩa.

Lư Tập Lê mặc dù là Lư Tử, thế nhưng cũng đảm nhiệm chức vụ ở kinh đô Dĩnh thành.
Bởi vì Lư Tập Lê đối với Sở quốc trung thành tuyệt đối, hơn nữa võ nghệ siêu quần, khí lực kinh người, Vũ Vương coi trọng Lư Tập Lê, phong hắn làm tướng quân, còn muốn gả nữ quyến trong tộc cho Lư Tập Lê.
Người trẻ tuổi vừa mới kia chính là con trai duy nhất của Lư Tập Lê.

Hắn năm nay mười bảy tuổi.
Lư Tập Lê quanh năm suốt tháng cơ hồ ở trong cung làm việc, ít về nhà.

Hắn chỉ có một thê tử, chính là em họ của Vũ Vương, bất quá nữ tử kia vì khó sinh đã qua đời.

Lư Tập Lê cũng không có tìm người khác, chỉ là bận rộn công vụ.
Con trai Lư Tập Lê là Lư Dương Song, vừa sinh ra liền không còn mẫu thân.

Lư Dương Song mặc dù là thân thích của Sở Vương, nhưng bởi vì là dòng thứ không được chú ý, bởi vậy căn bản không có được thế lực nhà ngoại.
Lư Dương Song sống mười bảy năm, số lần gặp phụ thân có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Hơn nữa từ nhỏ không có tình mẹ, chớ thấy hắn hoạt bát, kỳ thực có chút tự ti.
Lư Tập Lê là quý tộc Lư quốc, tuy rằng được đưa về Sở quốc trọng dụng, thế nhưng rất nhiều người Sở bài xích ngoại lai.

Trong Sở quốc đảng phái tranh đấu cũng nhiều lần, bởi vậy Lư Dương Song tuy rằng cũng là quý tộc, thế nhưng cũng không được coi trọng.

Chuyện này cũng càng khiến Lư Dương Song tự ti.
Còn có một điểm khiến Lư Dương Song thêm tự ti chính là "có tật".

Tật của Lư Dương Song là ở mắt của hắn, người bình thường căn bản không thấy được.

Lư Dương Song là mù màu, hơn nữa còn là mù đủ màu.
Người cổ đại đối với mù màu ghi chép rất ít.

Hai con ngươi nhìn bình thường thế nhưng không nhận ra màu.


Đặc biệt đối với Lư Dương Song mà nói, con mắt của hắn chỉ thấy ba màu: xám, trắng, đen.
Lư Dương Song khi còn bé ít được gặp phụ thân, đều là hạ nhân nuôi lớn.

Hắn không biết mắt mình khác thường.

Sau đó khi cùng chơi cầu với những bạn nhỏ khác, Lư Dương Song không nhận ra màu đỏ màu xanh lục màu xanh lam, lập tức bị các bạn nhỏ cười nhạo.

Các bạn nhỏ đều là quý tộc, một truyền mười mười truyền một trăm, toàn bộ triều đình Sở quốc đều biết con trai Lư Tập Lê, Lư Dương Song là người tàn phế.
Kỳ thực mù màu ở hiện đại cũng không phải là một loại bệnh tật, mà là biến dị.

Bất quá cổ đại cũng không cho là như vậy.

Lư Dương Song sau này liền rất ít đi ra ngoài.

Bởi vì hắn chỉ cần vừa ra khỏi cửa liền sẽ bị người ta cười, bất kể là người lớn hay là trẻ nhỏ, hơn nữa không có cha bảo vệ, không có mẫu thân an ủi.
Mà Lư Tập Lê là võ tướng, tính cách cũng cẩu thả, căn bản không biết con trai tự ti, còn cuồng công tác, nên không biết con trai mình khổ sở.
Lư Dương Song khi còn bé luôn ở nhà, vùi ở trong phòng, nuôi chó, còn có thể chăn ngựa.

Lư Dương Song thích động vật, bởi vì động vật sẽ không cười nhạo hắn.

Bởi vậy nhìn thấy Đại Bạch, hắn mới hưng phấn như thế.

Dù sao hắn nuôi rất nhiều chó, thế nhưng chưa từng thấy con chó nào lớn như vậy.
Hôm nay là tiệc long trọng, con cháu quý tộc cũng có thể tiến cung.

Lư Dương Song vốn không muốn tiến cung, sợ bị người cười nhạo, khiến Lư gia mất mặt mũi.

Chỉ có điều tính ra một năm chưa gặp phụ thân, Lư Dương Song rất nhớ Lư Tập Lê, mới cố gắng gồng mình đi vào cung dự tiệc.
Lư Tập Lê xin tội với Ngô Củ.

Lư Dương Song liếc mắt liền thấy được phụ thân, lập tức vui vẻ chạy tới, nói:
"Phụ thân!"
Lư Tập Lê liếc mắt nhìn Lư Dương Song, trách cứ:
"Nghiệt tử, nhìn thấy Vương thượng cùng Tề Công, còn không làm lễ?"
Lư Dương Song tuy rằng bị phụ thân quở trách, thế nhưng không có không vui, vẫn như cũ vô cùng vui vẻ, vội vàng làm lễ.
"Dương Song bái kiến Vương thượng, bái kiến Tề Công."
Ngô Củ chưa từng thấy Lư Dương Song, chỉ là nghe nói Lư Tử có đứa con trai, liền quan sát Lư Dương Song.

Lư Dương Song cùng phụ thân hắn là Lư Tập Lê không giống nhau chút nào.
Lư Tập Lê cao to uy nghiêm, mặt vuông, tướng mạo võ tướng.

Lư Dương Song vóc người vừa không cao lớn, cũng không cường tráng.

Khuôn mặt thanh thoát cuốn hút, mày cong, mắt cười, đôi môi hồng, khóe miệng hướng lên trên.

Coi như thời điểm không cười nhìn cũng là tâm tình thật tốt.
Ngô Củ cười nói:
"Không cần đa lễ, Dương Song hồn nhiên vui vẻ, không có tội gì."
Lư Tập Lê vội vã chắp tay nói:
"Tạ ơn Vương thượng ân điển."
Lư Dương Song cũng học dáng dấp kia, chắp tay, thoạt nhìn năng lực học tập rất cao.
Lư Tập Lê liền ra, Lư Dương Song vội vã đuổi theo, nói:
"Phụ thân, phụ thân!"
Lư Dương Song liên tiếp kêu chạy theo, như là cái đuôi dính người, hoàn toàn không thèm để ý Lư Tập Lê lạnh lùng.
Tề Hầu sờ cằm, nhìn hai cha con kia nhíu mày.

Ngô Củ thấy hắn rất kỳ quái, nói:
"Làm sao vậy?"
Tề Hầu "chậc chậc" hai tiếng, nói:
"Nhị ca, ngươi không cảm thấy hai cha con này căn bản không giống nhau? Ngược lại Lư Dương Song có ít nhất năm phần giống Nhị ca."
Ngô Củ là tiêu chuẩn mắt phượng, Lư Dương Song là mắt cười.

Bởi vậy Ngô Củ nhìn thanh lãnh cao quý, mà Lư Dương Song là vui vẻ dễ thương.

Bất quá vừa nói như thế, ngoại trừ đôi mắt, thật ra nhiều điểm rất giống, đặc biệt là sống mũi cùng miệng.
Ngô Củ nói:
"Cũng không kỳ lạ, mẫu thân Lư Dương Song chính là Vương muội của tiên Vương."
Trước đây Bảo Thân lần đầu gặp đã nói Ngô Củ rất giống Vũ Vương.

Mà thê tử của Lư Tập Lê chính là Vương muội trong dòng họ.

Bởi vậy, Lư Tập Lê giống mẫu thân, xác thực khả năng giống Ngô Củ là bình thường.
Tề Hầu sờ cằm, híp mắt nói:
"Ừm...!Hi vọng là như vậy."
Ngô Củ nói:
"Có ý gì?"
Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Người trong họ mà giống như vậy sao? Cô cảm thấy hơi nghi ngờ thôi.

Còn nữa, Nhị ca xem thái độ, thờ ơ của phụ thân khi gọi con trai là nghịch tử.

Tử Văn mặc dù không phải Nhị ca sinh ra, Nhị ca có gọi nó là nghịch tử không?"
Ngô Củ vừa nghe, đột nhiên cảm thấy Tề Hầu nói có lý.

Tề Hầu cười híp mắt thấp giọng nói:
"Cô còn nghe nói Lư Dương Song có tật ở mắt.

Mậu coi có thể là bệnh trong dòng họ truyền lại."
Ngô Củ ngờ vực nói:
"Mắt bị tật?"
Tề Hầu đem chuyện Lư Dương Song mù màu nói một lần.

Bất quá thời đại đó không gọi mù màu, mà gọi mậu coi.

Kỳ thực cùng mù màu nghĩa cũng không khác biệt lắm.
Ngô Củ nghe Tề Hầu nói Lư Dương Song mậu coi, bị người kỳ thị, trong lòng không khỏi càng thêm tin lời Tề Hầu giải thích.

Dù sao Ngô Củ là người hiện đại, mù màu là bệnh di truyền, tỉ lệ phát bệnh chẳng hề cao.

Đặc biệt là mù đủ màu, vậy liền ít càng hiếm.
Lư Dương Song đúng lúc là mù đủ màu, tỷ lệ này rất thấp.
Ngô Củ càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, dù sao bị Tề Hầu dẫn "lạc lối".

Nếu như Lư Tập Lê thật ra là đổ ốc, cha tiện nghi, nói vậy, Lư Dương Song mù đủ màu, còn có tướng mạo kia, thái độ Lư Tập Lê lạnh nhạt đều có giải thích hợp lý.

Còn nữa, Lư Tập Lê hoàn toàn không có hứng thú với nữ tử nào, một lòng làm việc cũng không trở về nhà, chuyện như vậy càng có thể giải thích.
Ngô Củ xoa xoa thái dương của chính mình.

Bất quá tất cả những thứ này đều là suy đoán, chỉ hy vọng Lư Dương Song không phải đệ đệ trên trời rơi xuống.
Ngô Củ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tề Hầu, nói:
"Ngươi sao rõ ràng chuyện Sở quốc như thế?"
Tề Hầu vào lúc này rất là tự hào ngẩng mặt, cười híp mắt nói:
"Cô là phải làm nam chủ của Sở Vương."
Ngô Củ nghe hắn nói chuyện, yên lặng nhấc lên hai tay chà xát gò má của chính mình.
Tề Hầu chí hướng thật là cao xa to lớn.

Cũng không phải người tầm thường như Ngô Củ có thể lý giải được.

Tề Hầu thoái vị nhường ngôi cho con trai, làm vua của một nước, bá chủ chư hầu không làm, lắc mông chạy tới Sở quốc muốn làm Vương hậu Sở quốc.

Ngô Củ vừa phục vừa giận.
Tề Hầu thấy Ngô Củ bộ dạng bất đắc dĩ, cười nói:
"Nhị ca, cảm động?"
Ngô Củ thở dài nói:
"Quả nhân nếu thật sự phong ngươi, e sợ người khác sẽ châm biếm ngươi."
Tề Hầu cười cười, dửng dưng như không nói:
"Ai dám chê cười Cô.

Cô liền gõ bể đầu bẻ gãy răng hắn.

Nhị ca cảm thấy được được không?"
Ngô Củ tựa hồ bị hắn chọc cười, không nhịn được cười rộ lên.
Mọi người uống rượu, rượu quá ba tuần, Ngô Củ ngồi trở lại chỗ ngồi, liền bắt đầu nói:
"Chư vị Khanh đại phu, xin nghe Quả nhân một lời."
Mọi người nghe Ngô Củ nói chuyện, lập tức đều yên tĩnh lại, ngồi ở chỗ ngồi, nhìn về phía Ngô Củ.
Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Hôm nay tuy là tiệc mừng công, bất quá Sở quốc chưa được ngày sống yên ổn.

Dung quốc cùng Bộc tộc tuy rằng bị Sở quốc đánh đuổi, người Bộc tộc đã quy hàng Sở quốc, thế nhưng người Dong (Dung) cũng chưa có đầu hàng.

Người Dung khinh người quá đáng, Sở quốc không thể nuốt xuống cơn giận này.

Bởi vậy, Quả nhân đề nghị cùng người Dong đánh một trận, vẫn là phải tiếp tục tiếp tục đánh.

Hơn nữa Sở quốc không thể ngồi chờ chết, nhất định phải chủ động xuất kích, khiến người Dong thấy sự lợi hại của quân Sở!"
"Khiến người Dung quốc biết sự lợi hại của chúng ta!"
"Sở quốc không phải dễ ức hiếp!"
Mọi người dồn dập hưởng ứng lời Ngô Củ.

Phàn Sùng vào lúc này suy nghĩ một chút, cung kính nói:
"Vương thượng, chỉ là người Dong trốn ở trong Phương thành không ra.

Sở quốc tuy rằng binh lực mạnh mẽ, thế nhưng Dung quốc có vô số muối, nguồn lực phong phú.

Người Dong tự hào ở trong thành có lương thực dự trữ đầy đủ ăn ba năm."
Phàn Sùng nói không sai.

Phàn Sùng trước mang binh chống lại người Dung, đã sơ bộ biết về Dung quốc.

Bọn họ một đường đi tới, đã đánh tới phụ cận Phương thành, thế nhưng Dung quốc thực lực kinh người.

HunhHn786
Dung quốc là quốc gia đứng đầu trong số những ngoại tộc, còn sở hữu vô số mỏ muối.

Ở niên đại này, có muối chính là có tiền, Tề quốc sở dĩ lớn mạnh là vì bọn họ có muối.
Dung quốc là Cổ Vu Hàm quốc.

"Vu" có thể nhìn ra, Dung quốc rất dồi dào muối.
Thượng cổ có Vu Hàm quốc.

Vu thuật bắt nguồn từ nơi này.

Thật ra vu thuật là tinh luyện muối.

Trong mắt người cổ đại, chế tạo ra muối là một loại công việc thần kỳ.

Cái tên Vu Hàm cùng muối cũng khó phân biệt rõ.
Dung quốc có vô số mỏ muối, bọn họ sở hữu báu vật khai thác vĩnh viễn, tiền tài cuồn cuộn không ngừng, lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn.

Bởi vậy Dung quốc mới có lượng lớn lương thực dự trữ.
Coi như không đề cập tới muối Dung quốc cũng có vô số trở ngại.
Mọi người rơi vào trầm tư, Bành Trọng Sảng lại giội một chậu nước lạnh.
"Vương thượng, người Dong (Dung) không chỉ có lượng lớn muối, kim loại của Dung quốc cũng là tốt nhất.

Hơn nữa tay nghề cao siêu, có vô số thợ đúc binh khí khéo léo.

Vũ khí Dung quốc rất tốt.

Cứ như vậy, muốn triệt để công phá Phương thành, chỉ dựa vào thực lực một mình Sở quốc e rằng rất khó thành công."
Bành Trọng Sảng không hỗ là mọt sách không biết thời vụ.


Một chậu nước lạnh tưới xuống, say rượu tựa hồ cũng bị làm tỉnh rồi.
Hắn nói đúng vô cùng.

Người Dong khéo tay, hơn nữa Dung quốc là quốc gia bao quát vùng Vu Sơn, Vu Khê (tỉnh Trùng Khánh) rộng lớn, thế lực của bọn họ thậm chí vươn đến Thần Nông Giá (tỉnh Hồ Bắc).

Cũng chính là vùng khoáng sản tài nguyên phi thường phong phú.
Giữa Xuân Thu là thời kỳ vũ khí lạnh.

Người Dong có kỹ thuật luyện kim chế tạo binh khí tốt nhất, cũng chính là tạo ra vũ khí cứng nhất sắc bén nhất.

Bởi vậy nếu như người Dong liều mạng một lần, xét phương diện binh khí có chênh lệch, bọn họ sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn.
Cung Chi Kỳ cũng chắp tay nói:
"Mà Dung quốc chính là đứng đầu người ngoại tộc.

Người Bộc tộc mặc dù đã quy hàng, thế nhưng còn có người Nhung người Địch.

E sợ Dung quốc sẽ liên hợp Nhung Địch đến tấn công Sở quốc ta."
Cung Chi Kỳ đâm thêm một đao, đâm thực sự là chuẩn tàn nhẫn.

Chúng thần nghe, đều cảm thấy rỉ máu.
Mọi người bắt đầu nghị luận.

Sục sôi cùng phấn khởi đã không thấy, không biết giải quyết vấn đề thế nào.
Ngô Củ cười híp mắt, không có một chút lo lắng, nói:
"Chuyện đó khó xử, Quả nhân cũng rõ ràng.

Bất quá người Dung có thể liên hợp những quốc gia khác, người Sở quốc không thể liên hợp những quốc gia khác sao?"
Mọi người vừa nghe, nhìn về phía Ngô Củ, dồn dập thỉnh giáo Ngô Củ.

Ngô Củ cười nói:
"Dung quốc ở giữa Sở quốc cùng Tần quốc, hơn nữa còn là ngoại tộc đứng đầu.

Người Nhung phía tây muốn đi chào hỏi Dung quốc, các ngươi nói coi, Tần quốc có thể cho bọn họ cùng Dung quốc thân cận sao? Dung quốc chẳng lẽ không phải cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt Tần quốc?"
Ngô Củ vừa nói như thế, mọi người lập tức tỉnh ngộ.

Tần quốc mấy đời quốc quân tâm nguyện đều là hướng bắc hướng tây mở rộng ranh giới.

Người Nhung phía tây cùng người Địch phía bắc vẫn luôn quấy rầy Tần quốc, có thể nói cùng Tần quốc là quan hệ không đội trời chung.
Mà Nhung Địch cùng Dung quốc quan hệ khá tốt, cứ như vậy, Tần quốc cùng Dung quốc cũng không hề tốt đẹp, thường khai chiến.
Ngô Củ cười nói:
"Chúng ta không bằng liên hợp Tần quốc, nam bắc giáp công."
Mọi người dồn dập tán thành.
"Biện pháp tốt, biện pháp tốt! Vương thượng anh minh."
Ngô Củ nhìn về phía Triệu Gia, nói:
"Triệu tướng quân chính là Công tử Tần quốc.

Như vậy chuyện đi sứ Tần quốc, thuyết phục Tần quốc, liền nhờ Triệu tướng quân hỗ trợ."
Triệu Gia có chút chần chờ, bất quá vẫn là chắp tay, nói:
"Vâng! Gia lĩnh mệnh!"
Hắn nói, Phong Thư chắp tay nói:
"Vương thượng, Phong Thư cho là ngoại trừ liên hợp Tần quốc, kỳ thực cần phải liên hợp Ba Thục mặt tây, để tránh người Bộc nham hiểm, lật lọng."
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Hàm Doãn nói phải.

Quả nhân chính là có ý đó.

Chuyện này, chư vị Khanh đại phu cảm thấy ai đi sứ thích hợp?"
Phong Thư vốn muốn nhận mệnh, bất quá hắn bị thương mới vừa khá hơn một chút.

Hắn còn chưa nói, liền bị người lôi một cái.

Quay đầu lại liền thấy Triệu Gia lôi hắn, không để cho hắn động, ánh mắt trừng trừng.
Lúc này, Bách Lý Hề đã đứng lên chắp tay nói:
"Vương thượng, Hề nguyện chờ lệnh đi sứ Ba Thục."
Ngô Củ cười cười, nói:
"Được, Quả nhân lệnh Cung Chi Kỳ mang binh bảo vệ Bách Lý tiên sinh, cùng đi sứ Ba Thục."
"Dạ!"
Cung Chi Kỳ liền vội vàng đứng lên chắp tay.
Triệu Gia vào lúc này cũng đứng lên nói:
"Vương thượng, Gia bây giờ mặc dù ở Sở quốc đảm nhiệm chức vụ, thực tế lại là người Tần quốc.

Dù Gia một mảnh trung tâm, đi sứ Tần quốc e sợ bị người hiểu lầm.

Bởi vậy xin Vương thượng cho một giám quân theo."
Ngô Củ vừa nghe, bắt đầu cười ha ha, nói:
"Triệu tướng quân thực sự là quá cẩn thận.

Triệu tướng quân vì Sở quốc đánh đuổi người Bộc, nghênh đón minh ước.

Trên dưới Sở quốc còn có ai nghi vấn Triệu tướng quân? Bất quá Triệu tướng quân nói như vậy, có thể thấy được trung tâm, Quả nhân liền chuẩn.

Không biết Triệu tướng quân muốn mời ai làm giám quân."
Triệu Gia cười thâm trầm, nói:
"Hàm Doãn Phong Thư chính là quan khuyên can đứng đầu, giám sát đủ loại quan lại, nói thẳng dám khuyên can.

Gia cho là Hàm Doãn giám quân là lựa chọn tốt nhất."
Phong Thư vừa nghe, nhất thời lông sau lưng đứng lên, sợ đến một thân mồ hôi lạnh.
Vì sao ra mồ hôi lạnh?
Bởi vì Phong Thư vốn là người Xích Địch.

Lộ Tử quốc không ít lần cùng Tần quốc đánh nhau, Triệu Gia muốn mang hắn đi Tần quốc, còn không phải trong nháy mắt bị chặt thành thịt băm?
Phong Thư lén lút trừng Triệu Gia một cái, cảm thấy Triệu Gia hại hắn.

Triệu Gia lại cười híp mắt.
Nào có biết Ngô Củ nói:
"Quả nhân chuẩn."
Phong Thư suýt nữa co quắp trên mặt đất.

Triệu Gia cười nói:
"Hàm Doãn đại nhân, còn không mau tạ ân."
Phong Thư không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi tạ ân.
Hôm nay chính là tiệc mừng công, trước hết nói một chút, sau đó lại tỉ mỉ thảo luận.

Hai đội nhân mã chuẩn bị đi sứ, liên hợp thế nào vẫn cần sứ thần trở lại hẵng nói.
Yến tiệc rất muộn mới tản đi.

Phong Thư lập tức đuổi theo Triệu Gia, thấp giọng nói:
"Ngươi có phải là cố ý?"
Triệu Gia biết rõ còn hỏi:
"Hàm Doãn đại nhân, a không, giám quân đại nhân không biết có chuyện gì? Gia vì sao nghe không hiểu?"
Phong Thư tức muốn cắn người, nói:
"Ngươi muốn ta đi Tần quốc, là có ác ý.

Ta là có mệnh đi không mạng trở về!"
Triệu Gia cười cười, đi tới hai bước, đột nhiên ôm Phong Thư, thấp giọng nói:
"Nếu ngươi một tấc cũng không rời ta, ta nhất định bảo đảm ngươi chu toàn."
Phong Thư vừa nghe, cảm giác không hiểu ra sao, bất quá trên mặt có chút nóng lên, không biết là cảm giác gì.
Sau khi tan tiệc, Ngô Củ cùng Tề Hầu vốn muốn về tiểu tẩm cung nghỉ ngơi.

Bất quá đi không bao xa, bọn họ liền bị người ngăn cản, thì ra là tướng quân Lư Tập Lê.
Lư Tập Lê chắp tay đối với Ngô Củ, nói:
"Tập Lê bái kiến Vương thượng, bái kiến Tề Công."
Ngô Củ cười cười, nói:
"Lư tướng quân có chuyện gì không?"
Lư Tập Lê liền vội vàng nói:
"Vương thượng, Tập Lê chỉ là muốn chờ lệnh.

Nếu thật muốn cùng Dung quốc liều chết một trận, như vậy Tập Lê thỉnh chiến!"
Ngô Củ cười nói:
"Lư tướng quân trung tâm vì nước, Quả nhân nhớ rồi.

Nếu có cùng Dung quốc khai chiến, tất nhiên Lư tướng quân làm tiên phong, được không?"
Lư Tập Lê vội vã nói:
"Tạ ơn Vương thượng!"
Lư Tập Lê không có ở thêm, rất nhanh liền đi.

Ngô Củ cùng Tề Hầu lúc này mới về tiểu tẩm cung.

Hai người đi trên đường, Ngô Củ uống nhiều một chút, cảm thấy có chút nóng, liền cùng Tề Hầu đứng ở bên hồ hóng gió một chút.
Hai người lẳng lặng đứng ở bờ hồ.

Tử Thanh cùng Đường Vu ở phía xa canh giữ, cũng không quấy rầy hai người.
Tề Hầu sợ Ngô Củ lạnh, ôm lấy Ngô Củ.

Bất quá Tề Hầu mặc áo choàng tơ tằm càng là lạnh.

Ngô Củ lạnh rùng mình một cái, có chút tỉnh rượu hơn nửa.
Tề Hầu hôn trán Ngô Củ, nói:
"Gần đây luôn đánh trận, đã lâu không thanh nhàn."
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Đúng vậy, vốn cho là Tề quốc không bình yên.

Bây giờ đến Sở quốc, mới biết Sở quốc càng loạn như một nồi cháo heo."
Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Không sao cả.

Tay nghề Nhị ca tốt như vậy, cháo nhất định rất ngon."
Ngô Củ nhịn không được cười lên.

Hai người rúc vào nhau, Ngô Củ cười rộ lên tinh thần phấn chấn, cảm giác cái lạnh tan đi không ít.

Trên mặt phủ một tầng ánh sáng mông lung, Tề Hầu nhìn có chút si mê, chậm rãi cúi đầu hôn lên trán Ngô Củ.
Hôn trán đặc biệt ôn nhu như thế, Ngô Củ có chút không chịu nổi, trở tay ôm Tề Hầu, cười híp mắt nói:
"Quả nhân đêm nay muốn lâm hạnh Vương hậu."
Tề Hầu vừa nghe, cười nói:
"Vậy đúng là từ chối thì bất kính."
Hắn nói, vừa muốn ôm Ngô Củ, hận không thể một bước vọt vào tiểu tẩm cung.

Kết quả còn chưa có ôm, thình lình nghe một tiếng hô to, lập tức có người đột nhiên lao ra, ôm lấy chân Tề Hầu, mùi rượu xông lên.
"Phụ thân..."
Tề Hầu phút chốc bối rối.

Tuy rằng con hắn rất lớn, thế nhưng không có lớn như vậy.

Hắn cúi đầu nhìn, thì ra là Lư Dương Song.
Ngô Củ cũng nhìn thấy.

Lư Dương Song thật giống vốn ngồi xổm ở bụi cây bên cạnh, tự như mai phục.

Bất quá hắn uống say, mặt đỏ bừng, đôi mắt đều là nước mắt, vô cùng đáng thương.

Hắn ôm chân Tề Hầu, nói:
"Phụ thân, Dương Song cho là ngài không cần Dương Song rồi đó."
Ngô Củ cùng Tề Hầu đều nhức đầu.

Lư Dương Song say không nhẹ, có chút giống Ngô Củ khi uống say, căn bản không nhận ra người đối diện.
Lư Tập Lê đã đi rồi, không nghĩ tới Lư Dương Song còn ở trong cung, hơn nữa say thành bộ dáng này.

Khẳng định hắn cũng không có cách nào tự mình xuất cung.
Tề Hầu bị hắn khóc đau đầu, nhíu chặt mày nói:
"Cô không là phụ thân ngươi, ngươi nhận lầm người."
Lư Dương Song vừa nghe, ngoan ngoãn gật gật đầu, liền buông lỏng Tề Hầu.

Tề Hầu thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm.
Quả nhiên người khác uống say đẳng cấp cũng không có thể so cùng Nhị ca.

Lư Dương Song tuy rằng say rồi, thế nhưng còn rất nghe lời, ít nhất nghe hiểu được tiếng người.
Nào có biết Lư Dương Song buông Tề Hầu, lập tức ôm Ngô Củ.

Hắn và Ngô Củ cao gần bằng nhau, hắn đem Ngô Củ ôm vào trong ngực, ôm Ngô Củ khóc lóc nói:
"Phụ thân!"
Ngô Củ phút chốc có ngây ra, bị thanh niên lớn như vậy gọi phụ thân, cảm giác rất kích thích.
Tề Hầu thấy hắn ôm chặc Ngô Củ, nhất thời thái dương nổi gân xanh, trong lòng ghen, muốn đi đem hai người tách ra.
Lư Dương Song lại ôm chặt chẽ, thút thít nói:
"Phụ thân...!Ngài...!Ngài sao gầy nhiều như vậy? Có phải là công vụ mệt nhọc?"
Ngô Củ dở khóc dở cười.

Xác thực, Ngô Củ không thể so vóc người với Lư Tập Lê, đúng là gầy hơn không ít.

Gầy này khẳng định còn đáng sợ hơn bệnh tiểu đường!
Tề Hầu muốn đem Lư Dương Song đẩy ra.

Nào có biết Lư Dương Song lại có quái lực, còn khóc xin, vô cùng đáng thương.

Hắn chỉ mười bảy tuổi, còn rất trẻ con, khóc lên mũi cũng đỏ, oan ức nói:
"Đừng bỏ Dương Song, Dương Song sẽ ngoan, phụ thân..."
Ngô Củ nghe như thế nhất thời không đành lòng đem Lư Dương Song đẩy ra.

Đột nhiên nghĩ đến đời trước của mình, sau khi mẹ qua đời, Ngô Củ chính là đau lòng như vậy.

Rất cơ khổ bất lực, nhưng mà bên cạnh rốt cuộc không còn ai để dựa vào.
Ngô Củ nhất thời cảm thán, liền ôm Lư Dương Song, vỗ sau lưng hắn, thấp giọng nói:
"Được rồi, ngoan không khóc, ngoan.

Nam tử hán tại sao có thể khóc nhè?"
Tề Hầu nhìn Ngô Củ ôn nhu như thế, ghen không chịu được.

Hắn trừng Lư Dương Song.

Có thể là ánh mắt Tề Hầu lợi hại, Lư Dương Song rốt cục chú ý tới Tề Hầu, buông lỏng Ngô Củ.
Hai người còn tưởng rằng hắn tỉnh rồi.

Kết quả Lư Dương Song quay đầu, lập tức liền ôm chặt lấy Tề Hầu.


Hắn cũng không thể như ôm siết Tề Hầu, dù sao cánh tay mở ra ôm không hết vòng, chỉ có thể ôm eo Tề Hầu.

Hắn dựa vào ngực Tề Hầu, cọ nước mắt cùng nước mũi, khóc lóc nói:
"Mẫu thân!"
"Khụ khụ khụ!"
Ngô Củ phút chốc sặc.

Tề Hầu cũng không thua gì Ngô Củ.

Hắn sặc ho kịch liệt.

Lư Dương Song này say, cả giới tính cũng không nhận ra được.
Lư Dương Song ôm Tề Hầu, nói:
"Mẫu thân, Dương Song chưa từng thấy người.

Ai cũng có mẫu thân, vì sao Dương Song không có.

Vì sao ta không có...!Tất nhiên là bởi vì Dương Song khắc chết rồi, cho nên phụ thân mới không thích Dương Song..."
Lư Dương Song nói thê thảm, Tề Hầu sững sờ không đành lòng.

Nhưng hắn bị nước mũi nước mắt cọ vào người, còn bị gọi là mẹ, Tử Thanh cùng Đường Vu không nín được cười.
Lư Dương Song mượn rượu làm càn, hô cha gọi mẹ, cũng là đứa trẻ đáng thương.

Ngô Củ liền đem hắn vào tiểu tẩm cung.

Tề Hầu hôm nay thật vất vả tranh thủ cơ hội "được lâm hạnh", kết quả là ngâm nước.
Lư Dương Song say rượu đại náo tiểu tẩm cung, còn ói lên người Tề Hầu.

Ngô Củ có tính ư sạch sẽ, nhất thời đối với Tề Hầu vạn phần ghét bỏ.

Tề Hầu cảm thấy hoàn toàn không phải lỗi của mình.
Quả thực oan uổng chết rồi.
Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Lư Dương Song liền sinh long hoạt hổ.

Rõ ràng đôi mắt khóc sưng tấy, thế nhưng phối hợp bộ dạng cười híp mắt không có tim không có phổi, đặc biệt rất lạc quan.
Ngô Củ tựa hồ từ Lư Dương Song thấy được mình lúc còn trẻ, đều là liều mạng như thế.

Còn nói Lư Dương Song không có chuyện gì làm cứ tiến cung.

Hơn nữa Lư Dương Song vô cùng thông minh, Ngô Củ liền để Thiếu Sư Quý dạy Tử Văn, đồng thời dạy Lư Dương Song đọc sách cùng binh pháp.
Lư Dương Song cùng Tử Văn thành đồng môn, số khổ chính là Đại Bạch.

Lư Dương Song đặc biệt yêu thích chó, bởi vậy cũng đặc biệt yêu thích Đại Bạch.

Hắn luôn đút cho Đại Bạch ăn xương, Đại Bạch lại không thích ăn xương.
Rất nhanh, trong giới quý tộc liền lưu truyền ra, Sở Vương vô cùng thương yêu Lư Dương Song tàn phế.

Chẳng ai nghĩ tới, Lư Dương Song bị người bắt nạt từ bé đến lớn, đột nhiên được sủng ái, cùng tiểu Vương tử xưng huynh gọi đệ, còn được Thiếu Sư dạy học.
Đây là vinh diệu bực nào?
Phải nói là tu đắc đạo.

Lư Dương Song tuy rằng đắc đạo, thế nhưng Lư Tập Lê vẫn cứ không tới gặp hắn.

Lư Dương Song ở trong cung cùng Tử Văn học, Lư Tập Lê làm việc tại chính sự đường, nhưng cũng không đến gặp lần nào.

Tình cờ gặp phải, Lư Tập Lê chỉ là gật gật đầu, Lư Dương Song hưng phấn gọi phụ thân.
Đội ngũ đi sứ rất nhanh đã khởi hành.

Cung Chi Kỳ cùng Bách Lý Hề động tác nhanh nhất, đi sứ Ba Thục quốc.

Ba Thục quốc phái sứ thần hộ tống Bách Lý Hề cùng Cung Chi Kỳ, đồng thời đến Sở quốc nói chuyện hợp tác.
Sứ thần Ba Thục quốc mang theo rất nhiều sơn hào hải vị và quà tặng, hộ tống sứ thần Sở quốc vào Sở quốc.
Ngô Củ lệnh Phàn Sùng cùng Bành Trọng Sảng ở cửa thành nghênh tiếp.

Sứ thần Ba Thục quốc xuống ngựa đi lại, vội vàng hướng Phàn Sùng cùng Bành Trọng Sảng hành lễ.
"Hai vị Thượng Khanh đại phu đến đây, ngoại thần thực sự là kinh hoảng vạn phần, kinh hoảng vạn phần a!"
Người Ba Thục quốc phi thường khiêm tốn, trước tiên đến dịch quán nghỉ.

Phàn Sùng cười nói:
"Vương thượng đã chuẩn bị tiệc trong cung, mời sứ thần Ba Thục quốc đi nghỉ ngơi, buổi tối tới dự tiệc."
Sứ thần Ba Thục quốc vội vàng nói:
"Nhất định tới, nhất định tới."
Phàn Sùng cùng Bành Trọng Sảng từ dịch quán đi ra, đem theo lễ vật Ba Thục quốc đưa tới vào trong cung.
Ngô Củ nhìn những lễ vật kia, cười nói:
"Ba Thục quốc còn dốc hết vốn liếng."
Dù sao trước đây Dung quốc tấn công Sở quốc, cũng có phần Ba Thục quốc.

Bởi vậy vào lúc này Ba Thục quốc đương nhiên phải lấy lòng Sở Vương.
Ngô Củ nhìn những lễ vật kia, liếc mắt một cái chọn trúng vải vóc màu tím.

Vải kia màu tím với hoa văn màu đỏ rất đẹp.

Màu đỏ cùng màu tím phối hợp vừa hiện ra cao quý vừa loá mắt.
Ngô Củ cười híp mắt đưa tay sờ mặt vải, đối với Tử Thanh nói:
"Cái này lấy đi chuẩn bị may xiêm y cho Tề Công."
Nói thật, Ngô Củ rất thích Tề Hầu mặc màu tím, bởi vì nhìn đặc biệt gợi cảm.
Tiệc đãi khách Ba Thục quốc cử hành, sứ thần Ba Thục quốc tới rất sớm.

Hắn cười híp mắt cúi đầu rất sâu với Ngô Củ cùng Tề Hầu, làm lễ nói:
"Ngoại thần bái kiến Sở Vương, bái kiến Tề Công."
Ngô Củ nâng dậy sứ thần Ba Thục quốc, cười nói:
"Sứ thần hà tất hành đại lễ? Mau đứng lên thôi."
Sứ thần Ba Thục quốc lúc này mới đứng lên, cười nói:
"Hôm nay có may mắn nhìn thấy Sở Vương, kinh động như gặp thiên nhân.

Ngoại thần không khỏi hành đại lễ."
Ngô Củ nghe hắn nói vô cùng ngọt, chỉ là cười cười, tựa hồ chẳng hề bị hắn mua chuộc.
Ngô Củ mời sứ thần ngồi vào vị trí, cười nói:
"Sứ thần mời ngồi."
Sứ thần Ba Thục quốc ngồi vào vị trí.

Ngô Củ cùng Tề Hầu cũng ngồi vào vị trí.

Nhóm khanh đại phu Sở quốc ngồi ở một bên.
Sứ thần Ba Thục quốc nói:
"Ngọai thần lần này đến đây, chính là theo lệnh quả quân, cùng Sở Vương thương thảo liên hợp."
Ngô Củ cười cười, nói:
"Hiếm thấy Ba Thục quốc nhìn xa như vậy.

Quả nhân nghe nói Ba Thục Công cũng rất đồng tình chuyện liên hợp?"
Sứ thần Ba Thục quốc cười híp mắt nói:
"Đúng vậy! Đúng vậy! Ba Thục quốc vô cùng đồng ý quan điểm của Sở Vương.

Dung quốc khinh người quá đáng, ỷ vào đứng đầu ngoại tộc liền sai khiến dung túng người Bộc quấy nhiễu biên giới Ba Thục.

Quả quân đã nhiều lần nhường nhịn, thế nhưng người Bộc cùng người Dung trái lại càng thêm càn rỡ.

Bây giờ có Sở Vương dẫn đầu, Ba Thục tự nhiên nguyện ý tuỳ tùng, cùng liên hợp tấn công Dung!"
Ngô Củ cười cười, nói:
"Sứ thần Ba Thục quốc nói rất đúng."
Sứ thần Ba Thục quốc vào lúc này chần chờ một chút, cười nói:
"Chỉ là...!Chỉ có điều Ba Thục quốc còn có một yêu cầu quá đáng."
"Ồ? Là yêu cầu quá đáng gì?"
"Sở Vương bây giờ chính là tráng niên, lại không có hậu cung.

Công chúa Ba Thục quốc chính là thanh xuân, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiểu ý người, vừa vặn xứng đôi cùng Sở Vương.

Ý quả quân là...!Nếu Ba Thục quốc có thể cùng Sở quốc kết quan hệ thông gia tốt, như vậy việc hợp tác liền vạn phần thỏa đáng!"
Hắn vừa nói như vậy, ở bên cạnh đang ăn say sưa ngon lành, Tề Hầu đột nhiên dừng lại động tác, đem xương vứt trong cái mâm.
"Leng keng!"
Tiếng động dọa sứ thần Ba Thục quốc nhảy một cái.
Ngô Củ liếc mắt nhìn Tề Hầu.
Khóe miệng còn dính mỡ bóng loáng.

Vẻ mặt nghiêm túc kia quả nhiên không sức thuyết phục.

Như vứt xương cánh gà đã ăn xong lấy cái đùi ăn còn gì!
Ngô Củ lặng lẽ đưa cho Tề Hầu một cái khăn, cho hắn lau miệng, lập tức ho khan một tiếng, nhíu mày nói:
"Ồ? Vậy theo sứ thần Ba Thục quốc, nếu Sở quốc cùng Ba Thục quốc không có quan hệ thông gia tốt, vậy việc hợp tác, chẳng phải là vạn phần không thoả đáng?"
Nhóm sĩ phu Sở quốc cũng nhíu mày lại.

Vừa nghe liền biết, Ba Thục quốc nhất định cho là Sở quốc lần này thế yếu trong trận chiến đánh Dung quốc.

Nhất định phải cùng Ba Thục quốc liên minh hạn chế người Bộc.

Bởi vậy nhân cơ hội lừa đảo, thừa dịp cháy nhà hôi của, muốn đưa người lại đây.
Sứ thần Ba Thục quốc làm khó dễ, cười nói:
"Việc này...!Nếu Sở Vương không có ý tứ này, cũng không phải là không ổn.

Chỉ là quả quân cần suy nghĩ một chút, số lượng xuất binh..."
Hắn vừa nói như thế, quần thần Sở quốc có chút phẫn nộ.

Chỉ là một Ba Thục quốc còn muốn uy hiếp bọn họ, còn muốn suy nghĩ số lượng xuất binh.

Đây rõ ràng chính là cưỡng ép!
"Cạch!"
Ngô Củ vào lúc này đem ly rượu đặt ở trên bàn, lập tức cười lạnh, nói:
"Ba Thục quốc xem Sở quốc thành cái gì? Cũng không để Sở quốc trong mắt.

Sở quốc chính là đại quốc mênh mông, làm sao đến mức tự cam đoạ lạc, bán đi vua của một nước để cùng Ba Thục quốc hợp tác?!"
Ngô Củ vừa nói như thế, Đấu Kỳ đứng ra đáp lời.

Người Đấu gia nhìn thấy Đấu Kỳ đáp lời, cũng dồn dập lên tiếng
Sứ thần Ba Thục quốc sợ hết hồn, nhanh chóng nói:
"Không không không, ngoại thần không phải ý tứ này."
Ngô Củ cười lạnh một tiếng, nói:
"Quả nhân thấy ngươi chính là cái ý này.

Ngươi bắt nạt Quả nhân muốn cầu cạnh Ba Thục quốc, liền muốn thừa dịp cháy nhà cướp của? Nhưng Sở quốc cố tình là xương cứng.

Sứ thần Ba Thục không có thành ý, vậy Sở quốc cũng không hoan nghênh ngươi...!Tiễn khách."
Sứ thần Ba Thục quốc là muốn lừa gạt, thế nhưng không nghĩ tới Ngô Củ từ chối.

Đấu Kỳ phất phất tay, rất nhanh thị vệ liền vọt vào, tựa hồ muốn đuổi sứ thần Ba Thục quốc.
Sứ thần Ba Thục quốc thật mất mặt, liền vội vàng nói: "Chuyện này...!Ngoại thần không phải ý tứ này, ngoại thần phải.."
Ngô Củ lạnh giọng nói:
"Không cần nhiều lời."
Sứ thần Ba Thục quốc chưa nói câu thứ hai, liền bị thị vệ đẩy ra ngoài, đồng thời người Ba Thục bị trục xuất khỏi Dĩnh thành trong đêm.
Tề Hầu chờ sứ thần Ba Thục quốc đi xong, lúc này mới căm giận ngồi xuống, cắn đùi gà ăn, nói:
"Tức chết Cô mà.

Ba Thục quốc khinh người quá đáng."
Ngô Củ thấy hắn vừa ăn vừa nói, gặm rất nhanh chóng, có chút nào giống giận sao?
Tiệc tan rã trong không vui.

Ngô Củ vì an ủi Tề Hầu tức giận liền làm năm con chim nướng, lúc này mới khiến Tề Hầu nguôi ngoai.
Bởi vì tiệc kết thúc, Ngô Củ ngược lại là ngủ ngon giấc.

Ngày hôm sau không tới triều, còn là mùa đông, hừng đông muộn, Ngô Củ liền lười biếng một lát trên giường.
Ngô Củ cùng Tề Hầu mới vừa rời giường, liền thấy Tử Thanh tiến vào, nói:
"Vương thượng, mới vừa có tự nhân đến báo, Củ Mặc ngã bệnh, cũng không biết làm sao."
Ngô Củ vừa nghe, liền vội vàng đứng lên.

Củ Mặc là ngựa Tề Hầu cho, vẫn luôn theo Ngô Củ, vô cùng ôn hòa.

Ngô Củ rất yêu thích Củ Mặc.
"Chuyện gì xảy ra, đưa Quả nhân đi xem xem."
Tề Hầu nói:
"Đừng lo lắng, mời y quan đi xem xem."
Thời đại này ngoại trừ y quan xem bệnh cho người, còn có y quan chuyên môn chăm sóc chiến mã.
Ngô Củ cùng Tề Hầu rửa mặt đi ra, thì có thị vệ vội vàng trở về bẩm báo.
"Vương thượng, việc lớn không tốt.

Giam Mã Doãn vừa mới đến báo, nói ngựa chiến trong cung đột nhiên sinh bệnh rất nhiều, không biết xảy ra vấn đề gì!"
Ngô Củ vừa nghe, nhíu mày lại, nghĩ trước tiên đi xem Củ Mặc.

Ngô Củ cùng Tề Hầu đến nơi, y quan đã ở đó.

Củ Mặc uể oải nằm trên mặt đất, không có tinh thần gì, vừa nhìn chính là ngã bệnh.
Y quan tựa hồ luống cuống, thỉnh tội.
"Tiểu thần vẫn đang tra, xin Vương thượng cho một ít thời gian.

Củ Mặc cùng ngựa trong cung, không biết làm sao xảy ra vấn đề này.

Có thể là...!Có thể là ăn thứ gì hỏng."
Y quan không có cách nào.

Ngô Củ mới vừa nghe y quan bẩm báo, quay đầu lại liền phát hiện một người ngồi xổm ở bên Củ Mặc, duỗi tay sờ soạng lông bờm Củ Mặc.

Chính là bạn học của Tử Văn, Lư Dương Song.
Lư Dương Song ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nhẹ nhàng vuốt ve Củ Mặc, động tác vô cùng ôn nhu.

Thấy Ngô Củ đi tới, hắn vội vàng hướng Ngô Củ nói:
"Vương thượng, ngựa này là trúng độc!"
Lư Dương Song mấy ngày nay cũng coi như là nửa cái hồng nhân.

Tuy rằng rất nổi tiếng, thế nhưng người khác vẫn cứ bởi vì hắn là người tàn phế mà xem thường hắn.

Y quan không có kiểm tra được, Lư Dương Song lại nói ngựa trúng độc.
Ngô Củ kinh ngạc nói:
"Trúng độc?".