*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô cúi đầu nhìn những sợi tóc quấn quanh ngón tay mình, vừa rồi cô đã nhân cơ hội vừa rồi giật nó ra khỏi đầu Lý Vân. Ánh mắt Khương Mạn u ám, có một số chuyện, cô phải xác minh một chút…
Lộ Lộ và A Triết đứng bên cạnh, vẻ mặt khó coi, rõ ràng là họ không cam tâm thả Lý Vân đi như vậy. Ngay sau đó, bọn họ thấy Khương Mạn ho hai tiếng, véo cổ họng và bắt đầu gọi điện thoại, cô bắt đầu nói với giọng Tứ Xuyên không biết đã học được từ đâu:
Advertisement
"A lô? Ban quản lý phải không ạ?"
"Có một người phụ nữ điên vừa từ tòa nhà số 3 chạy ra, hình như não bà ta có chút vấn đề nên đã tạt sơn vào thang máy!"
Advertisement
"Đúng vậy! Các người phải bắt và đưa đến bệnh viện càng sớm càng tốt!"
Sau khi gọi điện thoại xong, Khương Mạn ung dung hất tóc sang một bên
"Sảng khoái quá!"
Lộ Lộ và A Triết: Tuyệt vời!
Quả nhiên, Khương võ thần không thể nào nhân từ với kẻ địch, kiếp này cũng không thể!
Ngày thứ hai chính là thứ bảy, kỳ thứ hai phát sóng của ‘Heartbeat bang bang bang’.
Trước khi quay trực tiếp, các nữ khách mời ngồi trang điểm ở phòng hóa trang của riêng mình.
Thời tiết ở Bắc Thành quanh năm chỉ có mùa hè và mùa đông, thấy đông chí còn chưa tới, mà nhiệt độ đã có chút lạnh rồi.
Đặc biệt là đêm qua nhiệt độ giảm mạnh, lúc sáng sớm dậy nhiệt độ chỉ có 5 độ.
Khương Mạn chẳng thèm quan tâm có phong độ hay không, cô mặc loại áo khoác lông dài tới mắt cá chân, sau lưng còn thắt một cái nơ to đùng.
Hiển nhiên là gu thẩm mỹ thiếu nữ này chẳng ăn nhập gì với cô, nhưng mà cũng chẳng còn cách nào khác, trong tủ quần áo chỉ có mỗi chiếc áo này là trông ấm áp nhất.
Đến heo Peppa còn chấp nhận được thì màu hồng và nơ có là gì?
Tôn Hiểu Hiểu tới tìm cô, khi bước vào chỉ cảm thấy bản thân vừa nhìn thấy một con sâu béo màu hồng hình người thôi.
Trên đầu con sâu có gắn một cái đầu người.
Khương Mạn để mặt mộc ra đường, tóc dài búi hết thành một cục ngay giữa đỉnh đầu.
Cái miệng lúc nào cũng hoạt động không ngừng nghỉ, hai má bị nhét phồng lên, sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, một gương mặt bướng bỉnh quay đầu lại.
Liếc mắt nhìn như một con sói hoang, hai má lại phồng căng như một con chuột hamster đang tích trữ lương thực cho mùa đông.