*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Em nhìn tôi làm gì?” Bạc Hạc Hiên biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: “Hộp thuốc đâu?
Khương Mạn cắn chặt răng hàm sau: "Tôi tìm không thấy. Anh muốn lấy hộp thuốc làm gì? Tôi không bị thương."
Advertisement
"Tôi bị thương."
Khương Mạn nhìn đôi môi hơi sưng của anh, không nói nên lời:
Advertisement
"Đã lành rồi, không còn chảy máu nữa rồi..."
“Thật sao?” Người đàn ông cau mày đau khổ: “Nếu lành rồi, xem ra đã có thể ăn chút gì đó rồi.”
Anh làm tư thế muốn cầm miếng bánh ngọt lên, nhưng Khương Mạn đã ghì chặt tay anh lại.
"Không được làm bừa."
Cô nghiêm túc nói: "Diễn viên dựa vào mặt để kiếm cơm, dù môi bị sứt một chút cũng không được, tôi sẽ lập tức giúp anh khử trùng!"
Khương Mạn kiên quyết đứng lên, đi ngang qua chiếc bàn thấp bưng cái đĩa nhỏ lên, vội nói:
"Bị thương ở miệng mà ăn đồ ngọt gì chứ, vết thương nhiễm trùng thì phải làm sao? Tôi giúp anh mang nó ra xa một chút, mắt không nhìn thấy thì sẽ không nghĩ tới."
Cô đem đĩa bánh ngọt để ra phía xa, sau đó mới lấy hộp thuốc ra.
Bạc Hạc Hiên nhìn cô chằm chằm, khóe môi hơi mím lại, rõ ràng là anh đang nhịn cười.
Khương Mạn nhúng tăm bông lấy một chút iodophor, nhìn vết thương trên môi anh, không nhịn được lộ ra vẻ chế giễu, trong lòng thầm nói xấu: Đúng là Bạc thiên kim da mỏng, thịt mềm, cơ thể yếu ớt!
Cô bôi iodophor, ác ý nói: "Vết thương cũng khá lớn, hay là chúng ta đến bệnh viện khâu hai mũi."
Bạc Hạc Hiên nhìn cô đầy trách móc: "Em tay nhẹ một chút!"
Khương Mạn nhíu mày liếc mắt, cao giọng nói: "Sao anh lại..." khó hầu hạ như vậy!
“Sao cái gì?” Bạc Hạc Hiên trầm giọng hỏi, trên mặt nở nụ cười, anh liếc nhìn về phía miếng bánh ngọt ở phía xa.
Khương Mạn lập tức kéo cằm anh lại, ngửa mặt anh ra sau, nghiêm túc nói:
"Sao lại đẹp như vậy! Ngũ quan của anh Bạc thật là hài hoà, quả nhiên là báu vật nhân gian, một thần thánh đại nhân lưu lạc ở nhân gian..."
Bạc Hạc Hiên nhìn cô cười nửa miệng: "Bôi thuốc cho tử tế đi, đừng có nịnh nọt."
Khương Mạn: “… Đã rõ!” Đợi sau khi ăn bánh ngọt xong, xem tôi xử lý anh như thế nào.
Bạc Hạc Hiên cụp mắt xuống cười như không cảm nhận được ý nghĩ của cô.