*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khoảng mười giờ, livestream kết thúc.
Tôn Hiểu Hiểu thấy PD đã tắt máy quay, ngay lập tức ra khỏi nhà với vẻ mặt không bình tĩnh:
Advertisement
"Kết thúc rồi phải không? Tối nay rốt cuộc tôi ngủ ở đâu? Mệt muốn chết rồi."
PD nói nhỏ: "Ngủ ở đây, không còn có chỗ nào khác."
Tôn Hiểu Hiểu sững sờ, vẻ mặt khó coi: "Ngủ ở đây? Các người đang đùa tôi sao? Đây là nơi người có thể ở sao?"
Khi cô ta nói chuyện thì nhìn thấy Tiểu Vương Hinh đi theo ra ngoài với vẻ lúng túng, trong lòng lại càng tức giận.
Cô ta hạ giọng nói với PD: " Ekip chương trình của các người như thế nào, tôi không quan tâm, tôi không thể sống ở nơi này được, tôi bị dị ứng với bụi bặm. Các người mau chóng tìm cho tôi một chỗ khác."
"Chị ơi, thật sự không có chỗ nào khác nữa."
"Nơi ở của ekip chương trình tốt hơn chỗ này đúng không? Muốn ở thì các người ở đi, nhường chỗ đó cho tôi." Tôn Hiểu Hiểu không nhịn được nói.
PD không có lựa chọn nào khác ngoài việc đổi chỗ ở cho cô ta…
Khương Mạn không ngủ được sâu giấc, nghe thấy có chút tiếng động rất dễ dàng bị tỉnh, đây là di chứng để lại từ kiếp trước. Ngọn núi về khuya rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài tiếng kêu của côn trùng.
Nhưng Khương Mạn vẫn bị tỉnh, đã có người tới! Cô không phát ra bất cứ tiếng động nào, ngồi dậy, nhìn Tiểu Lý Quân đang ngủ say ở phía đối diện, nhẹ nhàng đắp chăn bông lên cho cậu bé, bước nhanh ra ngoài cửa.
Vén rèm cửa lên, một bóng người cao lớn cúi đầu, khom người xuống chuẩn bị đi vào, Khương Mạn vừa ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt sâu thẳm kia, chóp mũi của họ khẽ cọ vào nhau. Động tác của hai hai đồng loạt, ánh mắt dừng lại.
"Anh Bạc?"
"Khương Mạn."
Bạc Hạc Hiên nhường một bước, Khương Mạn từ trong nhà bước ra, có chút kinh ngạc:
"Anh chính là khách mời bí ẩn?"
Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng và cúi đầu nhìn cô.
Trong thôn tối đen như mực, nhưng đêm nay ánh trăng sáng chiếu vào khuôn mặt người phụ nữ mang theo một chút lạnh lẽo, buồn tẻ.
Rất xinh đẹp.
Khương Mạn thấy anh chỉ có một mình, kỳ lạ nói: "Sao anh lại tới chỗ tôi, anh đi nhầm à?"
“Có lẽ là vậy, trời tối quá không nhìn thấy đường.” Bạc Hạc Hiên trầm giọng đáp, nhìn cô không chớp mắt với nụ cười giấu dưới đáy mắt.