Khương Mạn ngẩng đầu, ánh mắt thẳng thắn, “có lẽ vậy, dù gì cũng không phải là một cặp.”
“Ừm, có thể nhìn ra được.”Khương Vân Sênh mỉm cười gật đầu: “Cô chắn hẳn không thích loại đàn ông có tính cách như vậy.”
“Tán đồng.”Tang Điềm vẻ mặt chắc chắn: “Chị của em là cờ lê giữa cuộc đời, bẻ cong phụ nữ cũng không thành vấn đề, sao có thể thích đàn ông nhỏ nhen được.”
Advertisement
Khương Mạn thắc mắc: “Chị bẻ cong ai rồi? ”
Tang Điềm đang định dũng cảm đứng lên, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Bạc thần, đột nhiên nuốt một ngụm nước bọt: “đông đảo cư dân mạng!”
Khương Vân Sênh nhìn Bạc Hạc Hiên, ý cười sâu thêm vài phần, tiếp tục dẫn dắt chủ đề:
“Tang Điềm nói có lý, cho nên, hình mẫu lý tưởng của tiểu Khương là như nào? ”
Khương Mạn cũng không biết sao chủ đề nói chuyện lại trở thành chuyện đối tượng của mình một cách kỳ lạ như vậy?
Vậy mà sáu con mắt xung quanh đều nhìn cô.
Cô chén xong chiếc chân gà của mình, chén xong miếng thịt cuối cùng trên bàn ăn, nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Thật ra đàn ông nhỏ nhen cũng không phải là không được.”
Hử???
Vẻ mặt của Bạc Hạc Hiên trông kỳ lạ.
Khương Mạn tiếp tục ăn cơm: “Chỉ cần biết nấu ăn là được, tốt nhất là một đầu bếp.”
Đầu bếp?
(Tôi quyết định rồi, tôi phải đi Tân Đông Phương!)
(Võ thần Khương Mạn, đợi em học thành tài rồi về gả cho chị ……à không, cưới chị!)
(E là đầu bếp bình thường cũng không được, với sức ăn của võ thần Khương Mạn……sợ là một ngày ba bữa, một tháng sau sẽ biến thành người đàn ông lực lưỡng đầy cơ bắp mất thôi!)
(Lầu trên cẩn thận ngã ngửa!)
Bạc Hạc Hiên gắp cho cô một miếng thịt, hỏi: “Bữa cơm tối nay ngon không? ”