Lâm Chu lạnh giọng, "Ông biết cô ta cùng bàn với ai không?"
Lục Thượng Cẩn suy nghĩ vài giây, sau đó nhìn về phía Lâm Chu sắc mặt lạnh lùng, "Thấy bà mất bình tĩnh như vậy, là Cố Mang sao?"
“Phải.” Nhắc đến chuyện này, Lâm Chu lại tức giận, “Trước đây tôi đã hiểu lầm quan hệ giữa ông và Cố Mang, là tôi sai, tôi không phản đối việc ông sắp xếp Cố Mang vào trường trung học Minh Thành nhưng mà tôi không cho phép cô ta làm hư Lục Dương, đây là ranh giới cuối cùng của tôi.”
Lục Thượng Cẩm cười ra tiếng, "Lục Dương còn cần người khác làm hư hay sao?"
Không phải ông coi thường đứa con trai này của mình, sống phóng túng lại ham chơi, chỉ vì ông quá bận rộn với công việc, lơ là trong việc kỷ luật nó.
Lâm Chu sắc mặt càng ngày càng lạnh, "Ông có ý gì? Đối tốt với người ngoài, không thèm để ý đến con ruột của mình? Ông cho rằng tôi không biết Cố Mang trước kia làm cái gì? Đánh nhau, gây sự, trốn học, cô ta có cái nào thiếu mặt bên trong sao?"
Lục Thượng Cẩm cau mày, "Cố Mang không tệ như bà nghĩ đâu."
Lâm Chu cười lạnh một tiếng, "Việc thiếu giáo dục như thế, chẳng lẽ ông vẫn cảm thấy cô ta là một học sinh ngoan hay sao."
Lục Thương Cẩn mấp máy môi, lười giải thích nói: "Nếu như không hài lòng, để Lục Dương đi nói với giáo viên đổi chỗ ngồi đi."
...
Buổi tối, Lục Dương trở về biệt thự Lục gia.
Bữa tối đã được sẵn sàng.
“Con không đổi.” Lục Dương nhàn nhạt nói, gắp một miếng sườn heo lên.
Lâm Chu lửa giận nghẹn ở cổ họng, bà không muốn ảnh hưởng đến quan hệ mẹ con, vì vậy trực tiếp đưa túi hồ sơ đã chuẩn bị trước cho Lục Dương, "Con tự tìm đi."
Lục Dương nhướng mày, vòng qua dây buộc túi hồ sơ, lấy ra tư liệu của Cố Mang.
Lật đến trang điểm thi, khóe miệng anh giật giật.
Tất cả đều không điểm, cô ấy quả thật rất tuyệt vời.
Cô ấy đã vượt qua các bài kiểm tra như thế nào vậy?
“Nhìn thấy chưa.” Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lục Dương, Lâm Chu yên tâm một chút, “Cố Mang không phải một học sinh ngoan, sau này con tránh xa cô ta ra một chút, mẹ cũng không yêu cầu con phải học giỏi như chị con, nhưng ít nhất cũng đừng làm mất mặt gia tộc."
Lục Ý nhếch môi và lặng lẽ ăn.
Lật qua hồ sơ của Cố Mang, Lục Dương nhướng mắt, "Mẹ, chuyện này mẹ không cần lo lắng nữa, con lớn rồi, biết tự lo liệu."
Lâm Chu ánh mắt trầm xuống, "Ý của con là gì?"
Lục Dương để tài liệu qua một bên, cầm đũa lên, "Con không đổi chỗ ngồi, ngươi tìm cô Tịch cũng vô dụng, mẹ biết tính khí của con mà."
Lâm Chu sắc mặt nhất thời tái nhợt, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Lục Dương cười, gắp cho Lâm Chu một miếng cá, "Mẹ, mẹ đừng tức giận, tức giận mau già, mẹ mau ăn đi."
Mọi hy vọng Lâm Chu đều vô ích, thấy hắn căn bản không có ý tránh xa Cố Mang, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
...
Cố Mang kết thúc buổi tự học buổi tối lúc 8 giờ, tạm biệt Mạnh Kim Dương rồi bước ra khỏi trường với giấy nghỉ phép mà đã Tịch Yên đã ký vào buổi chiều.
Thiên Khuyết.
Có một giao dịch quan trọng tối nay.
Cố Mang ngồi xuống trước quầy bar, "Một ly mojito."
Lâm Sương quay đầu lại và nhìn thấy một cô gái ngồi bên cạnh cô, đội mũ lưỡi trai màu đen và áo len đen.
Cố Mang nói: "Nói đi, đừng nói nhảm nữa tình hình như thế nào, còn cần tôi ra tay?"
Lâm Sương thở dài, "Nếu không phải một mình tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ này, thì tôi cũng không muốn làm phiền một học sinh cấp ba như cô."
Cố Mang nhướng mày, trịnh trọng nói: "Biết vậy thì tốt, tôi còn phải đi học đại học."
Lâm Sương suýt nữa bị một ngụm rượu sặc chết, hacker số một thế giới nói rằng cô ta còn phải thi học đại học, đây quả thật là một câu chuyện cười của một hacker đứng đầu thế giới.
Cô dùng ngón tay cái lau vết rượu ở khóe miệng, quay trở lại công việc: “Tôi không thể hack hệ thống giám sát của Thiên Khuyết, cô giúp tôi một chút nhé, sau khi thành công tôi sẽ chia cho cô 10% tiều thù lao."
Cố Mang nhướng mày, thản nhiên giơ hai ngón tay trắng nõn, "Hai mươi phần trăm."
Lâm Sương "..."
Đúng là biết thừa nước đυ.c thả câu mà.
Nghiến răng nghiến lợi, "Thành giao."