Hắn đặt cô ngồi vào bàn dưới tán cây lớn. Bắt đầu kiếm tra xem chỗ chân bị sưng của cô. Các thầy cô khác cũng định đi tới nhưng thấy các thao tác thuần thục nhanh chóng thêm gương mặt sát khí nặng của hắn thì chỉ dám để hộp sơ cứu và khăn ở đó thôi.
Bạn bè cô rất lo lắng cho cô nhưng cũng chỉ dám đứng xa mà nhìn thôi. Mỗi lần cô bị thương là hắn sẽ có thái độ như vậy nên bọn bạn cô cũng hiểu rõ lắm.
Đường Ôn Mạn :" Anh...em không sao đâu!"
Thượng Âu Dật vẫn chườm chỗ sưng cho cô, không ngước lên, giọng hơi trầm :" Ừ! Không đau của em là đây nhỉ!"
Hắn chườm mạnh một cái làm cô kêu khẽ. Cô liếc hắn cô gắng nhỏ nhẹ hết sức.
" Em vô tình trượt chân thôi!"
Thượng Âu Dật :" Ừ!"
Để cho chân cô bớt sưng thì cô phải vào trong lều của nhóm để ngồi nghỉ. Hắn cũng vào theo, chỉ có hai người trong căn lều rộng lớn mà thôi.
Hắn vơ cái quạt tay, quạt cho người con gái đang nằm trên đùi mình. Quạt máy đã được mang đi hết để phục vụ cho những trò chơi.
Cô hơi ho khẽ, ngước lên nhìn hắn. Thấy hắn chăm chú nhìn điện thoại tay vẫn không dừng việc quạt cho cô, cô lại buồn bã cúi xuống thở dài.
Thượng Âu Dật nhướn mày :" Em thở dài cái gì? Anh mới phải thở dài ý."
Đường Ôn Mạn :" Em thấy không vui! Em không được tham gia các hoạt động khác nữa!"
Thượng Âu Dật gõ gõ vào trán cô :" Cái chân này, để tới chiều đỡ hơn là chơi được!"
Cô nghe vậy thì mắt sáng lên. Đúng là cô nhóc ham chơi.
Ở đằng xa có một người con trai đang nhìn vào trong lều với ánh mắt lo lắng. Cậu ấy dường như có ý với Đường Ôn Mạn. Thấy cô với hắn dính nhau như vậy không tiện đến gần. Sợ bị phát hiện là đang nhìn vào trong cậu bạn ấy mới giả bộ chụp ảnh mọi vật quanh đấy.
Đúng lúc cậu ta lia máy ảnh tới chỗ Liên Thiên Kiều đang uống nước. Xui cho cậu ta, không chụp cô nhưng bị cô bắt gặp.
Liên Thiên Kiều uống nước chảy đầy cổ, tưởng hắn chụp ảnh thì đỏ mặt chạy tới cố giằng lấy điện thoại.
" Cậu chụp cái gì? Uông Gia Đinh!!"
Cậu bạn chỉ kịp quay điện thoại về hướng Liên Thiên Kiều chứ đã chụp đâu. Thế mà chớp mắt cái cậu chàng đã bị cô gái nhéo vào eo một cái làm gương mặt tuấn tú nhăn lại.
"A! Tôi chụp đâu!"
Liên Thiên Kiều :" Đừng có điêu! Cậu chụp dìm tôi rõ ràng! Xóa ngay!"
Uông Gia Đinh :" Tôi nói thật! Sao cậu không tin chứ!"
Liên Thiên Kiều đứng thẳng lên hít một hơi thấy lại dáng vẻ bình thường, một tay xoay xoay lọn tóc vương trên vai, tay kia xòe ra trước mặt cậu chàng mặt đỏ tía tai vì giận :" Đưa điện thoại cậu cho tôi kiểm tra đi!"
Uông Gia Đinh không chút chần chừ :
" Đây!"
Liên Thiên Kiều lướt một hồi toàn là phong cảnh thì đập vào mắt cô là hình ảnh được zoom lên của Đường Ôn Mạn đang nằm trên đùi Thượng Âu Dật mà cười. Cô gái mở to mắt quay sang nhìn cậu ta, nở nụ cười quỷ dị :" Cậu chụp lén Đường Ôn Mạn! "
Uông Gia Đinh giật thột cướp lại điện thoại, quay mặt đi ngại ngùng. Liên Thiên Kiều cũng ngờ ngợ :" Cậu thích Đường Ôn Mạn đúng không?"
Uông Gia Đinh lại giật mình thêm lần nữa rồi cắm đầu mà chạy đi. Liên Thiên Kiều bất ngờ rồi lập tức chạy theo miệng lại bô bô lên :" Á à tôi biết rồi! Đứng lại cho tôi, hahah!!!"
Đúng là cậu bạn này thầm thương trộm nhớ Đường Ôn Mạn bấy lâu. Giờ để Liên Thiên Kiều bắt gặp đúng là xui cho cậu ta rồi.
Lời nhắn của tác giả :
Xin lỗi mấy bà nhiều, dạo đây nhà tui xảy ra nhiều việc không vui, chưa có thời gian và tâm trạng để lên chương mới cho mấy bà, xin thông cảm cho tui :333