Ngày hôm sau, Đường Nam Kỷ có gọi cho Thượng Âu Dật để hỏi về việc gặp Đường Ôn Mạn cho mẹ anh thì nghe được là họ trở về từ hôm qua rồi.
Vậy mà bà Đường cũng đòi về nước T cho bằng được.
Vài hôm sau, khi Đường Ôn Mạn đi học về tới nhà, vừa vào cửa cô đã nghe thấy tiếng bà Thượng nói lớn tiếng.
" Tôi mặc kệ bác nói gì! Con bé là con tôi, không đi đâu cả!"
Ôn Mạn đi vào phòng khách, cúi đầu chào những người ngồi trong đó. Trong phòng có ông bà Thượng, Thượng Âu Dật, bà Đường và Đường Nam Kỷ.
Bà Đường vừa nhìn thấy cô thì mắt tràn ngập sự trìu mến, bà cảm giác quen thuộc quá. Nà Thượng thấy cô thì hạ giọng ngay:" Mạn Mạn,lên phòng đi con. Chuyện người lớn con không nghe được đâu!"
Bà Đường định ngăn cản thì ông Thượng đã lên tiếng:" Con gái, lại đây với ba!"
Cô khó xử nhìn qua Thượng Âu Dật thì thấy hắn chìa tay về phía mình. Cô gật đầu đi đến ngồi kế hắn.
Bà Đường nhìn vào mắt cô thật sự quá giống con trai cả của bà. Thượng Âu Dật bảo cô tháo vòng tay ra đưa lên bàn, đúng là đặt cạnh mặt dây chuyền của Đường Nam Kỷ giống nhau như đúc, chỉ là kích cỡ mặt dây của cô to hơn của anh.
" Đây là con lấy ở đâu vậy?"
Bà Đường cất giọng run run. Cô hồn nhiên đáp:" Ba mẹ Thượng nói là của ba con trước lúc ra đi đưa cho Thượng Âu Dật để con giữ ạ."
Không chịu được nữa ông Thượng đứng lên mặc kệ sự can ngăn của vợ lấy tấm ảnh từ trong chiếc tủ dưới ti vi rồi tiến lại đưa cho bà Đường.
Bà run rẩy bàng hoàng nước mắt cứ thế mà lăn xuống không ngừng. Tấm ảnh là chụp sáu người, nhà Thượng Âu Dật và ba mẹ của Đường Ôn Mạn, trên tay ông Đường đang bế đứa bé còn đỏ hỏn chính là Đường Ôn Mạn.
Đường Nam Kỷ đỡ mẹ ngồi vững, tim anh như xé ra từng mảnh, thật sự người anh trai bấy lâu anh tìm kiếm đã ra đi thật rồi.
" Nó không nghe tôi! Cứ đòi ra đi cùng người phụ nữ này…để bây giờ aaa!"
Bà đau đớn làm cho Đường Ôn Mạn cũng dần hiểu ra, cô sợ sệt nép vào hắn. Đây là người đã sinh ra ba ruột cô sao. Sao bà ấy lại gào khóc đau khổ đến thế cơ chứ? Chẳng lẽ chuyện tình ba mẹ cô không được tác thành sao.
Để bà ấy bình tâm, Thượng Âu Dật bảo cô đến ngồi an ủi bà nội. Dù sao cũng là cháu gái ruột, có thể bà ấy sẽ đỡ đau buồn.
Đường Ôn Mạn ngoan ngoãn tới ngồi kế bà, cô năm tay bà cố cười tươi an ủi lão phu nhân. Bà đau lòng ôm lấy cô:" Ôi đứa cháu gái của tôi! Sao lại bất hạnh như thế! Tại bà hết, tại ông bà hết, ta hại gia đình con rồi!"
Cô cũng rơm rớm nước mắt trấn an bà, lắc đầu nguây nguẩy:" Không phải đâu! Cháu có ba mẹ Thượng yêu thương, thật sự là không thiệt thòi đâu bà!"
…
Một lúc sau, Đường phu nhân bình tĩnh trở lại, bà nghiêm túc quay sang ông bà Thượng, nhẹ nhàng cúi người làm họ giật bắn mình:
" Cảm tạ hai vợ chồng đã nuôi dạy và yêu thương cháu gái bé bỏng của tôi!"
Bà Thượng hối hả xua tay:" Không đâu bác ơi! Bác đừng làm thế, con bé giống như con ruột của vợ chồng cháu mà! Nó còn đính hôn với A Dật từ khi sơ sinh nữa cơ. Không cần cảm tạ đâu ạ!"
Bà Đường bây giờ mới nhớ ra điều đó:" À ra vậy! Vậy chúng ta là người một nhà rồi!"
Bà tiếp:" Tôi xin phép hai người để tôi đưa cháu gái sang Châu Âu sống với tôi, đúng với gốc gác và danh phận thật sự của con bé!"
Điều bà Thượng lo lắng nhất cũng được thốt ra từ miệng bà lão rồi, Thượng Âu Dật có chút kích động còn bà Thượng nhất quyết từ chối:" Không được đâu thưa bác, Mạn Mạn từ trước giờ là con của tôi và nó sẽ không đi đâu hết."
Bà lão tính phản bác thì bị Đường Nam Kỷ chặn lại. Anh nói trước:" Chuyện này không phải là gia đình tôi ép buộc nhà họ Thượng. Quyền quyết định tôi mong là Đường Ôn Mạn sẽ đưa ra. Còn bây giờ tôi xin phép đưa mẹ tôi về nghỉ ngơi ạ!"
Anh ra hiệu cho vệ sĩ đứng ngoài của chào hỏi rồi ra lấy xe để về. Trước khi về Đường Ôn Mạn không nhịn được cứ nhìn mãi, thốt lên:" Bà nội!Chú út! Hai người về cẩn thận ạ!"
Đường Nam Kỷ thần sắc có chút tươi lên, khẽ gật đầu. Bà nội Đường hạnh phúc gật đầu: