Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 348



Tịch Song chưa bao giờ thất bại như vậy. Tất cả kế hoạch của hắn không chỉ là âm mưu, mà còn là một canh bạc. Hơn nữa cho dù kết quả canh bạc như thế nào thì hắn đều là kẻ thua cuộc.

Trên thế giới này có lẽ không có canh bạc nào bất công hơn thế, vậy nên lúc này Tịch Song mới phẫn nộ nhường này.

"Cái gọi là âm mưu thực ra tôi đã mưu tính từ rất lâu rồi. Còn nhớ lần Doãn Thu Ngọc ở trên sân thượng ức hiếp em không? Em nghĩ xem vì sao lúc đó tôi lại không giết chết cô ta?"

Đường Tinh Khanh vẫn luôn cho rằng vì mình khuyên nhủ nên Tịch Song mới thả cho Doãn Thu Ngọc một con đường sống, hiện tại xem ra không phải như vậy.

Hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Đường Tinh Khanh, Tịch Song nén lại tâm trạng kích động của mình, bình tĩnh nói: "Suy nghĩ của em không sai, tuy nhiên nguyên nhân một phần là vì em khuyên bảo khiến tôi mềm lòng, thứ hai là tôi phát hiện ra ả đàn bà này nhìn thì tưởng khôn khéo, thực ra vô cùng ngu si, nếu không lợi dụng thì thật đáng tiếc."

Tịch Song không hề nể nang với đồng bọn Doãn Thu Ngọc chút nào, đến lúc này rồi mà vẫn không quên nói móc đôi câu. Mà Doãn Thu Ngọc thì vừa tức đến run người vừa không dám thở mạnh.

Tịch Song không phải Đường Tinh Khanh, không phải là người cô ta có thể chọc vào được.

Tịch Song cười khổ: "Sáu năm ở Mỹ, tôi tưởng mình đã thành công đến bên em, cũng có quan hệ tốt với Ngũ Tuấn. Thế nhưng từ khi em về nước, tất cả đã thay đổi."

"Lúc hai mẹ con em thông đồng giấu diếm tôi, em thậm chí còn tự mình đến thăm Đông Phùng Lưu, tôi đã rất bất an rồi. Tôi rất sợ những cố gắng bao nhiêu năm nay đều là vô ích."

Đường Tinh Khanh lạnh nhạt, những chuyện này quả thực cô không có gì để nói. Đến giờ cô cũng đã hiểu rõ tình cảm của Tịch Song, thế nhưng cô không thể chấp nhận được. Đúng là cuối cùng món nợ cũng đến lúc phải trả. Cho dù không trả, cũng sẽ có người đích thân đến tính toán.

Đường Tinh Khanh im lặng...

Tịch Song tiếp tục nói: "Chẳng lẽ em thật sự không hiểu sao? Tôi chỉ muốn em ở bên tôi, vì điều này, chuyện gì tôi cũng có thể làm được."

Đường Ngũ Tuấn ngắt lời Tịch Song: "Mẹ sớm muộn gì cũng sẽ về với bố tôi, ông đừng mơ những điều hoang đường."

Tịch Song dứt khoát ngồi xuống đối diện với hai mẹ con, hắn châm thuốc lá, mãi đến khi hút được một nửa rồi mới tiếp tục nói: "Cho nên tôi mới sắp xếp một canh bạc, lợi dụng Doãn Thu Ngọc giả vờ đối phó với tập đoàn Đông Phùng, sau đó ép em đồng ý ký hiệp nghị này. Có lẽ làm vậy tôi sẽ có thể đưa em về Mỹ, không bao giờ trở lại nơi này nữa."

Đường Tinh Khanh cười lạnh nói: "Anh nói quang minh chính đại ghê nhỉ, có phải anh quá ích kỷ rồi không? Tập đoàn Đông Phùng là một sự hy sinh vô ích."

Tịch Song ngẩng đầu, hỏi Đường Tinh Khanh qua màn khói thuốc mơ hồ: "Lẽ nào tôi không hy sinh gì ư?"

"Cái tôi đánh cuộc chính là việc em có đồng ý chấp nhận hiệp nghị này hay không. Nếu em chấp nhận chứng tỏ em có thể vì Đông Phùng Lưu mà nguyện trả giá bản thân, như vậy cho dù tôi có mang được em đi, trái tim em vẫn ở bên Đông Phùng Lưu. Tôi thua tôn nghiêm của đàn ông."

Tịch Song đã bao giờ lấy tôn nghiêm của mình ra đánh bạc? Có bao giờ thất bại như lúc này?

"Thế nhưng vì có thể giữ em ở bên, cho dù kết cục như vậy tôi vẫn có thể chấp nhận. Còn một tình huống nữa, đó là em từ chối hiệp nghị lần này, vậy thì em vẫn sẽ ở bên Đông Phùng Lưu. Thế thì dù tập đoàn Đông Phùng thật sự sụp đổ, tôi vẫn sẽ thua."

"Huống hồ, tập đoàn Đông Phùng nhờ có sự tồn tại của Doãn Thu Ngọc, tuyệt đối sẽ không sụp đổ."

Tịch Song rốt cuộc cũng đã nói hết suy nghĩ của mình, hắn dập tàn thuốc, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Đường Tinh Khanh, gằn từng câu từng chữ: "Dù sao cuối cùng tôi đều là kẻ thua cuộc."

Đường Ngũ Tuấn lạnh lùng nói: "Mơ ước thứ không thuộc về mình thì kết quả chỉ có thể là vậy."

Đường Tinh Khanh ôm chặt Đường Ngũ Tuấn, ý bảo cậu không cần nói nhiều, tiếp đó cô nói với Tịch Song: "Tôi không biết mình có tình cảm với Đông Phùng Lưu hay không, nhưng có thể chắc chắn là không có tình cảm với anh, Tịch Song."

"Tôi biết." Tịch Song cười như không cười.

"Tôi nợ anh rất nhiều, rất rất nhiều. Thậm chí 6 năm trước tôi có thể sống lại lần nữa đều là nhờ anh giúp đỡ." Đường Tinh Khanh nhắm mắt, đôi mắt đã hơi ướt.

"Thế nhưng tôi không trả cho anh được. Anh chẳng thiếu gì cả, thứ anh muốn tôi lại không cho được." Đôi mắt cô lấp lánh ánh nước, nhưng từ đầu tới cuối không hề rơi lệ.

"Đây là chuyện bất đắc dĩ." Giọng Đường Tinh Khanh trở nên khàn khàn.

Tịch Song bình tĩnh nói: "Ồ? Vậy thì, em muốn làm thế nào?"

Đường Tinh Khanh mở to mắt, dứt khoát nói: "Lần này hành vi của anh rất quá đáng, tôi không cách nào tha thứ cho anh nữa."

"Về sau tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa, có lẽ chúng ta cũng không thể làm bạn được nữa." Giọng nói của Đường Tinh Khanh không hề có chút tình cảm nào, cô nhìn Tịch Song như nhìn một kẻ xa lạ.

Tịch Song chết lặng, máy móc nói: "Quả nhiên vẫn là chuyện trong dự liệu."

Đường Tinh Khanh bình tĩnh nói: "Có lẽ đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt. Đương nhiên, tôi hy vọng là vậy. Trước khi đi tôi muốn anh đồng ý với tôi một chuyện."

Tịch Song cười lạnh: "Chuyện gì? Còn muốn nợ ơn tôi nữa à?"

Đường Tinh Khanh không quan tâm sự châm chọc của Tịch Song, tiếp tục nói: "Anh biết vì sao lần này tôi lại đồng ý hiệp nghị không? Không chỉ vì Đông Phùng Lưu, mà hơn thế tôi muốn chấm dứt tất cả thù hận tại đây."

Tịch Song nhìn Đường Tinh Khanh như thể đang xem một trò cười.

"Oan oan tương báo đến bao giờ? Cứ tranh đấu như vậy đối với anh cũng chẳng có gì tốt..."

Tịch Song lần nữa châm lửa vào điếu thuốc, khinh thường nói: "Cảm phiền cô đã nhắc nhở."

Tịch Song tuy bề ngoài tỏ ra lạnh nhạt vì Đường Tinh Khanh quyết đoán cắt đứt, nhưng thực tế trong lòng hắn khó chịu vô cùng.

"Vừa rồi tôi ở phòng bên cạnh, chỉ còn thiếu một bước nữa thôi là tôi có thể đưa em cao chạy xa bay, rời khỏi tên Đông Phùng Lưu kia."

Tịch Song lại nổi điên, cặp mắt sung huyết gần như muốn giết chết Đường Ngũ Tuấn. Nếu không phải thằng nhóc này đột nhiên xuất hiện thì sao mọi chuyện lại đến nước này.

Đối mặt với ánh mắt giận dữ của Tịch Song, Đường Ngũ Tuấn vẫn rất bình tĩnh. Cho dù hắn tức giận hơn nữa thì ánh mắt cũng không thể giết người. Từ cổ chí kim đâu có ai chết vì một cái nhìn chứ.

Đường Tinh Khanh thấy Doãn Thu Ngọc và Tịch Song đúng là cùng một loại người, nhìn thì khôn khéo nhưng thực ra ngu ngốc vô cùng, nếu không thì sao đến thua thiệt đến nước này rồi mà vẫn cố chấp không tỉnh ngộ? Không còn gì để nói nữa rồi.

Đường Tinh Khanh không thèm quay đầu, kéo Đường Ngũ Tuấn đi thẳng, coi như chuyện này đã kết thúc.

Doãn Thu Ngọc quýnh lên, cô ta hét to: "Anh cứ thả Đường Tinh Khanh đi như thế à? Vậy kế hoạch lúc trước và số tiền đầu tư coi như lãng phí hay sao?"

"Không được, sai người bắt bọn họ về." Doãn Thu Ngọc nói xong liền chuẩn bị đi gọi đàn em...
— QUẢNG CÁO —