Vô Cực Ma Đạo

Chương 97: 97




๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Huống gì Vô Cực Ma tông luôn ở thế yếu nhược, hoạt động lần này của tông hội chỉ có Đinh Hạo một thân tham dự, không ai có thể tương trợ cho hắn.Còn về vật dùng cho việc tiến cống trăm năm một lần, Đinh Hạo không hề lo lắng chút nào.

Không biết vì sao Đinh Hạo luôn có cảm giác Lý Nam Thiên dường như sớm có chuẩn bị, tuyệt sẽ không khiến Vô Cực Ma tông rơi vào tai nạn diệt tông!Nửa tháng sau, Đinh Hạo đã xuất quan nhưng vẫn ở trong phòng tiếp tục tu luyện, không quan tâm đến việc thị phi trong tông môn, mãi cho đến khi Trần Lĩnh thông báo rằng tông chủ Lý Nam Thiên cần gặp hắn.Đinh Hạo cùng với Trần Lĩnh đến nơi ở của tông chủ Lý Nam Thiên.

Trừ Lý Nam Thiên ra, bốn vị trưởng lão đều đã đến rồi.

Đinh Hạo vào cửa rồi phát hiện trừ vẻ mặt Mã Phong hơi biến sắc, còn những người còn lại đều hả hê nhìn hắn dường như chắc chắn chuyến này mình đi phải chết không sai.Đinh Hạo trong lòng hiểu rõ, lấy thực lực của mình bây giờ đang thể hiện ra mà nói, chỉ có thể nói là miễn cưỡng đủ tư cách tham dự.

Nhưng trong Hồn Luyện tông hội thì cao thủ như mây, hơn nữa lại tàn khốc dị thường.


Vì thế mấy người này có nghĩ như vậy cũng không có gì lạ, chỉ có sư phụ Trần Lĩnh lại có vẻ mặt chờ mong nhìn hắn!- Vô Cực Ma tông có người đệ tử như ngươi thật sự là việc đáng mừng của bản tông.

Những lời khách sáo bản tông chủ cũng không nói nhiều, hy vọng ngươi có thể bắt lấy cơ hội này thể hiện thật tốt, không làm bổn tông thất vọng mới được!Lý Nam Thiên tuy giọng nói cổ võ, nhưng Đinh Hạo từ thần sắc của lão cũng biết lão đối với mình hoàn toàn không ôm ấp nhiều hy vọng lớn, lời nói như thế cũng chỉ là an ủi cho qua mà thôi.- Đinh Hạo chắc chắn không phụ ủy thác của tông chủ, nhất định khiến Vô Cực Ma tông trong lần hội này sẽ có chỗ đứng chân!Đinh Hạo nói như chém đinh chặt sắt!Mấy trưởng lão kể cả Mã Phong mặt đều tỏ vẻ khinh thường.

Đinh Hạo cũng không thèm để ý.

Sớm muộn gì cũng có ngày mấy kẻ ếch ngồi đáy giếng này đều sẽ phải thần phục dưới chân mình!- Đã như thế, chúng ta có thể lên đường rồi, hy vọng đến Luyện Ngục Ma tông rồi chư vị hành sự cẩn thận, vì bổn tông không được kết thêm nhiều cường địch!Lời này của Lý Nam Thiên vừa nói ra đã tỏ rõ sự thiếu tự tin của lão!Lúc này Đinh Hạo bắt đầu có chút lo lắng cho chuyến đi này.

Nếu như gặp phải Phùng Tinh Nhiên ở Luyện Ngục Ma tông chắc chắn sẽ phát sinh đủ chuyện, nhất định sẽ phiền não vô cùng.

Nhưng có một số chuyện không thể cứ muốn tránh là có thể tránh được.

Mà nếu đã không cách nào né được, Đinh Hạo cũng không nghĩ nhiều nữa, nói không chừng cũng không chắc chạm mặt được nữ nhân này, dù sao nữ nhân này cũng đã đạt Nguyên Anh kỳ, hội lần này đối với nàng vẫn chưa đủ sức hấp dẫn.Tông chủ Lý Nam Thiên cùng với bốn trưởng lão bay nhanh về phía trước, Trần Lĩnh ngự kiếm mang theo Đinh Hạo đuổi theo phía sau!Thấy khoảng cách với mọi người càng ngày càng xa, Trần Lĩnh bất thình lình thả Đinh Hạo xuống.

Đúng lúc không có phòng bị, Đinh Hạo rớt từ không trung xuống, nhưng đã kịp nhanh tay rút ra Nghịch Thiên ma kiếm mới ổn định được thân thể!Vừa muốn truy hỏi thì Trần Lĩnh đã cất tiếng cười hà hà.


Trần Lĩnh cười mắng:- Tiểu tử thúi, mấy người đó đều đi xa xa cả rồi, ngươi còn giả bộ quái gì nữa, lẽ nào ngươi có thủ đoạn gì mà vi sư còn không biết sao? Lúc trước ngươi bay so với vi sư còn nhanh hơn nhiều?Đinh Hạo vốn đang tức giận vừa nghe những lời lão nói như vậy, liền hết cả nóng giận, bất tri bất giác quan hệ sư đồ đã có biến đổi trở nên có hình có dạng đúng là quan hệ sư đồ.

Đối với biến hóa này, Đinh Hạo biết được cũng không có bài xích.

Trần Lĩnh tuy ngày đó đối với hắn không có lòng tốt, nhưng những chuyện gần đây mà hắn làm thì không thể bắt bẻ được.!Đinh Hạo ngự kiếm đuổi theo Trần Lĩnh, cười khan nói:- Sư phụ nói câu đó sai rồi, ngự kiếm bay lượn không cần hao tốn chân nguyên sao.

Mà Hồn Luyện tông hội hung hiểm dị thường.

Đồ nhi đương nhiên nên tận lực bảo trì thực lực.

Ai, cho dù như vậy đồ nhi cũng không nắm chắc chút nào, sư phụ đã không tội nghiệp đồ nhi mà ngược lại còn trách tội đồ nhi, thật đúng là làm cho đồ nhi rất đau lòng!- Ngươi bớt dở cái bộ dáng đó trước mặt vi sư đi.


Người khác thì không biết chứ vi sư còn không biết thủ đoạn âm hiểm của tiểu tử ngươi.

Nếu như không nắm chắc phần nào, ngươi sao lại cứ sống chết đòi tham dự hội này chứ.

Tuy không biết mục đích của ngươi là gì, nhưng hội lần này khẳng định ngươi có ý muốn gì đây.

Nếu không với tính cách ngươi thế nào lại làm chuyện không được lợi lộc gì như thế! Tiểu tử ngươi ngàn vạn đừng nói với ta ngươi thật là vì vinh dự tông môn, có quỷ mới tin ngươi có hảo tâm như vậy!.