Hạt Vĩ Phong bao trùm khắp trời đất điên cuồng tràn tới, bao vây lấy Thần Phi, nháy mắt đã bao phủ hắn như một đoàn viên cầu màu đen, không còn kẽ hở.
Lúc này Thần Phi lập tức bị cản lại, không thể tiếp tục đi tới chút nào.
- Bá bá bá…
Từng đạo kiếm quang lóe ra, thật nhiều Hạt Vĩ Phong bị kiếm quang xoắn thành hai nửa rơi xuống, mặt đất trải rộng thi thể yêu thú, nhưng chết mười con lại có ngàn con phóng tới, ban đầu còn nhìn thấy được kiếm quang sáng lên, nhưng chỉ trong giây lát đã hoàn toàn bị bao vây, rốt cục không nhìn thấy được chút nào.
- Thần Phi sư huynh!
Vài đệ tử Cửu Long bảo thấy cảnh tượng này, mắt trợn trừng muốn vỡ, bi rống thành tiếng, có hai người muốn lao ra giải cứu nhưng chỉ ra ngoài được vài thước đã bị thật nhiều Hạt Vĩ Phong đánh lui trở về.
- Đao Nhạc Thành Lục!
Oanh long!
Đột nhiên, một đạo đao mang thật lớn hình thành trong hư không, hóa thành một thanh chiến đao dài hơn hai trượng, nhanh như chớp bổ thẳng tới chỗ Thần Phi, thật nhiều Hạt Vĩ Phong bị cỗ đao khí sắc bén chém vỡ, lả tả rơi rụng như mưa.
Bồng!
Đao khí trong khoảnh khắc bao trùm đàn Hạt Vĩ Phong đang bao vây Thần Phi, hung hăng chém tới, đao mang thật lớn nháy mắt tan rã, hóa thành đao khí rậm rạp thật nhỏ tung hoành, đem viên cầu Hạt Vĩ Phong màu đen chém vỡ ầm ầm nổ tung.
- Uống…
Mất đi tầng bao vây bên ngoài, một tiếng hét to vang ra, một đạo kiếm quang sắc bén như lưu tinh tập nguyệt, nhanh như chớp bổ ra thật nhiều Hạt Vĩ Phong, thân ảnh Thần Phi hiện ra trước mắt mọi người.
Sưu! Sưu!
Chỉ vài lần lóe thân, Thần Phi thở hổn hển quay lại đội ngũ, trên người phủ kín miệng vết thương vị đâm trúng, nếu không phải Lâm Tiêu kịp cứu viện, chỉ sợ thêm lát nữa hắn sẽ chết dưới sự công kích của đàn ong.
- Thần Phi sư huynh, ngươi không sao chứ?
Vài đệ tử Cửu Long bảo khẩn trương hỏi.
- Vừa rồi đa tạ!
Thần Phi chắp tay nói với Lâm Tiêu.
- Tới lúc này còn khách khí làm gì.
Lâm Tiêu bình tĩnh nói, trong mắt lóe lên tinh quang, tuy rằng Thần Phi không thành công giết chết phong hậu, nhưng cũng cho hắn chút ý nghĩ.
- A! A!
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, càng ngày càng nhiều hộ vệ bị thương, nhất thời sức chống cự của đội ngũ nhanh chóng suy giảm, tùy thời đều sắp hỏng mất.
- Không được, nếu còn tiếp tục như vậy tất cả chúng ta đều phải chết!
- Thần Phi, nơi này giao cho ngươi, ta đi giết Phong Hậu!
Lâm Tiêu đột nhiên hét lớn một tiếng, nhanh như chớp nhảy vào đàn ong.
Tà Nguyệt Trảm!
Bán Nguyệt Trảm!
Nghênh Phong Nhất Đao Trảm!
Đao Cuốn Ngũ Nhạc!
Lâm Tiêu nháy mắt bổ ra bốn đao, thân hình bay xa hơn mười thước, thật nhiều Hạt Vĩ Phong rơi xuống, trong nháy mắt đã chết hơn ngàn con.
Ong ong ong…
Cảm ứng được trạng huống bên này, thật nhiều Hạt Vĩ Phong như được điều động, như nước thủy triều phóng mạnh về phía Lâm Tiêu.
- Hừ!
Thần sắc Lâm Tiêu bình tĩnh, tinh thần lực tản ra nhanh như chớp, vừa đánh chết Hạt Vĩ Phong vừa tìm kiếm thân ảnh Phong Hậu.
- Lâm Tiêu, nhất định phải thành công ah!
Thần Phi nhìn theo thân ảnh Lâm Tiêu, kiệt lực chống cự Hạt Vĩ Phong đánh úp chung quanh, thân thể không tự chủ được run rẩy.
- Hô hô hô…
Thân hình Lâm Tiêu không ngừng lóe ra, nhưng ngày càng nhiều Hạt Vĩ Phong bao phủ lấy hắn.
- Ở đó!
Trong chiến đấu, tinh thần lực của hắn cũng tìm được chỗ Phong Hậu, nhưng đàn ong đã bao vây hắn kín kẽ, làm cho hắn không thể tiến tới trước.
Phong Hậu chỉ ở cách hắn chừng hơn trăm thước, nhưng làm cho hắn cảm giác vô năng vi lực…
Ong ong!
Ngay lúc Lâm Tiêu tận lực suy tư làm sao giết chết Phong Hậu, thật nhiều Hạt Vĩ Phong xông qua sơ hở trong đao pháp lần lượt đâm vào thân thể hắn.
Trải qua thật nhiều Hạt Vĩ Phong tấn công, thân thể Lâm Tiêu đã xuất hiện điểm đỏ rậm rạp, tuy Kim Ngọc Quyết cường đại, nhưng không phải vô địch, đã dần dần mất đi tác dụng.
Ong ong ong!
Đột nhiên tiếng vang vù vù càng thêm cường đại truyền tới, Lâm Tiêu vừa nhìn thấy lập tức chấn động. Tựa hồ đã nhận ra sự cường đại của Lâm Tiêu, một đội Hạt Vĩ Phong hình thể cực lớn, thân hình ngăm đen khác hẳn loài Hạt Vĩ Phong bình thường nhanh như chớp vọt về phía hắn.
Chân khí của đội ong này thật sự kinh người, đã tới tiêu chuẩn nhị tinh yêu thú, số lượng không ít, đã hơn trăm con nháy mắt đi tới trước mặt hắn.
Trong đàn ong kia lại ẩn tàng nhóm ong đáng sợ này.
Sắc mặt Lâm Tiêu vô cùng khó xem.
- Nghênh Phong Nhất Đao Trảm!
Lâm Tiêu điên cuồng hét lớn, nguyên lực phun trào, đao khí thổi quét tung hoành, sắc bén đến cực điểm, trong nháy mắt chém rụng gần trăm đầu nhị tinh Hạt Vĩ Phong, nhưng hơn mười con còn lại đều xuyên qua khe hở đâm thẳng vào đầu, ngực, sau lưng, bụng cùng hai chân của hắn.
- Lâm Tiêu cẩn thận!
- Cẩn thận!
Nhóm người Thần Phi, Doãn Vô Vi xa xa đều mong đợi Lâm Tiêu thành công, nhìn thấy một màn này không khỏi thét lên kinh hãi, trong lòng lạnh lẽo tuyệt vọng, họ có lòng muốn đi cứu Lâm Tiêu nhưng bị đàn ong bao quanh, căn bản không cách nào đi ra.
- Chẳng lẽ ta phải chết như vậy?
Lâm Tiêu nhìn hơn mười nhị tinh Hạt Vĩ Phong điên cuồng đánh úp về phía mình, trong lòng bi phẫn, một cảm giác không cam lòng trào lên.
Nếu chết ở chỗ này, muội muội làm sao bây giờ? Cha mẹ làm sao bây giờ?
Nghĩ tới hoàn cảnh trong nhà sau khi đại ca vẫn lạc, trong lòng Lâm Tiêu dấy lên một cỗ không cam tâm mãnh liệt.
- Không, ta tuyệt không thể chết ở nơi này!
Hắn rống to một tiếng, ý chí muốn sống hừng hực thiêu đốt, giờ khắc này trong mắt của hắn chỉ còn lại hơn mười nhị tinh Hạt Vĩ Phong đang đánh tới.
Một trận gió nhẹ nhàng thổi qua.
- Gió!
Trong đầu Lâm Tiêu đột nhiên như sực tỉnh, một loại thể ngộ chợt dâng lên.
Hô!
Ngay sau đó chiến đao trong tay hắn biến mất, hóa thành một đoàn gió mát mờ ảo, nhưng chỗ nào cũng thấy, nháy mắt bao phủ quanh thân hắn.
Hơn mười nhị tinh Hạt Vĩ Phong cũng bị cỗ gió mát kia lướt qua.
Hoa lạp lạp!
Hơn mười đầu Hạt Vĩ Phong phút chốc biến thành hai nửa, trong nháy mắt mất mạng, rơi lả tả như mưa.
- Đây là áo nghĩa Nghênh Phong Nhất Đao Trảm sao?
Trong lòng Lâm Phong một mảnh bình tĩnh, không chút gợn sóng, trong cảm giác của hắn thân thể mình như biến thành một trận gió mát.
Chẳng những đao pháp biến thành gió mát, ngay thân hình của hắn cũng biến thành trận gió.
Thức thứ ba Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết – Xuất Quỷ Nhập Thần!
Giờ khắc này, Lâm Tiêu đã hoàn toàn lĩnh ngộ.
Hô!
Như trận gió lướt qua núi rừng, Lâm Tiêu chợt biến mất, ngay sau đó đã xuất hiện trước mặt Phong Hậu.
- Phá Sơn Đao – Đao Nhạc Thành Lục!
- Chết!
Một đạo tinh mang hiện lên, chiến đao bắn ra đao mang chói mắt, nháy mắt chém lên người Phong Hậu còn đang hoảng sợ.
Phốc!
Phong Hậu căn bản không kịp ngăn cản mảy may, nháy mắt đã bị chém thành hai khúc.
Ong ong!
Đàn ong mất đi Phong Hậu lập tức đại loạn, nguyên bản đang lần lượt tấn công có tổ chức đã lập tức đại loạn hoàn toàn.