Lời của Quý Lạc còn chưa dứt, đột nhiên nhướng mày, ánh mắt nhìn một khối nham thạch cách đó không xa, khóe môi lộ ra tia cười lạnh.
- Bằng hữu, ngươi ở đây nghe lâu như vậy, cũng nên đi ra rồi đi.
Quý Lạc lạnh lùng lên tiếng.
- Ân?
Ánh mắt đoàn người lập tức dừng ngay khối nham thạch kia.
Sau khối nham thạch, Lâm Tiêu cảm giác được một cỗ tinh thần lực lướt qua người mình.
- Không tốt, có luyện dược sư, bị phát hiện!
Trong lòng hắn cả kinh, hắn thật không ngờ nam tử đầu lĩnh còn là một luyện dược sư, hơn nữa cường độ tinh thần lực còn cao hơn mình.
Sưu!
Sau khối nham thạch, thân hình Lâm Tiêu phóng lên cao, nhanh như chớp lao thẳng về hướng rừng rậm cách đó không xa.
Đối mặt nhiều địch nhân như vậy, chuyện duy nhất hắn có thể làm là bỏ trốn, hắn cũng không nghĩ chỉ một mình hắn là có thể ngăn cản được nhiều người như thế vây công.
- Đừng cho hắn chạy!
Không biết là ai quát lên chói tai, hai chân võ giả tam chuyển đột nhiên bay ra, một người vung tay đánh ra một đạo hắc sắc ô quang về phía Lâm Tiêu, nháy mắt đi tới trước mặt hắn, tốc độ nhanh như chớp.
- Lực Phách Sơn Nhạc!
Một cỗ kình mang sắc bén từ sau lưng đánh úp lại, Lâm Tiêu không chút do dự bổ ngược lại một đao.
Phanh!
Chiến đao bổ lên ô quang, một cỗ cự lực tràn ra, chấn tay phải hắn run lên, mà ô quang cũng bắn ra ngoài, xuyên thấu vài gốc cổ thụ mới ghim lại trong một thân cổ thụ cuối cùng.
- Hắc hắc, còn muốn chạy, đi được sao?
Chỉ thoáng dừng lại đã bị một chân võ giả tam chuyển đi tới trước mặt, trên tay đeo thiết giáp thủ sáo, nhe răng cười chụp lên hai vai Lâm Tiêu. Với thực lực của hắn đã nhìn ra Lâm Tiêu đạt tới nhị chuyển mà thôi, hắn muốn bắt Lâm Tiêu dễ như trở bàn tay.
- Cút!
Lâm Tiêu rít gào, bổ ra một đao nhanh như chớp.
Oanh!
Chưởng đao va chạm, nguyên khí ba động ầm ầm nổ bắn ra, kình khí cường đại hình thành cuồng phong trên không gian, đem nham thạch mặt đất chung quanh xé vỡ nát.
Nam tử bị một đao chém bay ra ngoài, nguyên lực trong thân thể chấn động, hai tay run lên.
- Sưu!
Nắm lấy cơ hội này, Lâm Tiêu như hóa thành một đạo thiểm điện, toàn lực thi triển Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết, thân hình nhẹ nhàng nháy mắt sắp biến mất trong núi rừng.
- Hừ, Thần Hành Thiên Lý!
Quý Lạc rốt cục xuất thủ, không biết hắn thi triển bí pháp gì, thân hình nhảy mạnh lên, chỉ vài lần lóe ra đã truy theo Lâm Tiêu.
- Thật nhanh!
Sắc mặt Lâm Tiêu đại biến, luận tốc độ tuy hắn không kém hơn võ giả tam chuyển, nhưng không biết Quý Lạc thi triển thân pháp gì, lại thêm thực lực tam chuyển hậu kỳ, chỉ sau vài lần hô hấp đã tới gần Lâm Tiêu.
Đó là một thanh loan đao mỏng như cánh ve, nhìn qua thật giống như trong suốt, lóe lên quang mang chói mắt, thân hình Quý Lạc đánh tới, loan đao hóa thành lưu quang bổ thẳng vào sau lưng Lâm Tiêu.
Một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên, khiến lông tơ Lâm Tiêu nháy mắt dựng đứng, thân hình nổi cả da gà.
Lâm Tiêu có thể cảm giác được nếu mình chỉ lo chạy trốn, chỉ sợ nháy mắt sẽ bị chém thành hai khúc.
- Phá Sơn Đao – Đao Nhạc Thành Lục!
Ngưng Nguyên Công điên cuồng vận chuyển, nháy mắt đạt tới mức tận cùng, chiến đao đánh thẳng vào loan đao phía sau.
Oanh!
Hai thanh chiến đao tiếp xúc trong hư không, một cỗ nguyên lực phát ra nhắm thẳng thân thể Lâm Tiêu.
Thân thể Lâm Tiêu chợt lóe lên kim quang, hai cỗ nguyên lực va chạm xóa tan lẫn nhau, nhưng vẫn còn một phần lực lượng xuyên thấu qua phòng ngự tiến vào thân thể Lâm Tiêu.
Phanh!
Lực trùng kích đập vào, Lâm Tiêu phun ra ngụm máu tươi, thân hình như bị xe tải tốc độ cao đụng trúng văng ngược về phía sau.
Lâm Tiêu bất chấp thương thế trên người, thi triển Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết nương theo cỗ trùng kích tăng thêm tốc độ, nhảy vào trong khu rừng rậm rạp.
Dưới một đao toàn lực của Lâm Tiêu, thân hình Quý Lạc bị khựng lại, trong mắt không khỏi hiện lên tia ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ được đối phương có thể ngăn cản công kích của mình.
Phải biết rằng cho dù là võ giả tam chuyển sơ kỳ dưới một đao này của hắn cũng không cách nào ngăn cản, dù không chết cũng hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, nhưng khí tức của Lâm Tiêu chỉ tới nhị chuyển, điểm này với thực lực tam chuyển hậu kỳ cùng nhị phẩm luyện dược sư như hắn nhất định là không nhìn lầm.
- Còn trẻ như vậy đã đạt tới nhị chuyển hậu kỳ, thực lực còn có thể so với tam chuyển bình thường, xem ra tiểu tử này hẳn là thiên tài mũi nhọn của thế lực lớn Tân Vệ thành, đáng tiếc…
Quý Lạc cười âm hiểm, nhìn thân ảnh đi xa của Lâm Tiêu bỗng dưng khoát tay.
- Khống Thần Quyết – đi!
Hưu hưu hưu!
Trong tay áo của Quý Lạc bắn ra ba đạo ô quang, xếp thành hình tam giác bay nhanh về hướng Lâm Tiêu, tốc độ rợn cả người, trong nháy mắt đã đi tới sau lưng Lâm Tiêu đã sắp biến mất trong núi rừng.
- Không tốt!
Cảm giác được sau lưng bị công kích nhanh như chớp, Lâm Tiêu biến sắc, một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt lại dâng tràn trong lòng hắn lần nữa.
- Đáng giận!
Lâm Tiêu áp chế nội thương, phẫn nộ gầm một tiếng, xoay người bổ ra một đao.
Bán Nguyệt Trảm!
Một đạo đao mang hình nửa vầng trăng xuất hiện bao phủ ba đạo ô quang.
- Hừ!
Xa xa, khóe môi Quý Lạc hiện lên vẻ cười trào phúng.
Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm ba đạo ô quang, dựng lên ngón trỏ tay trái, ngay trong nháy mắt đao mang sắp bổ trúng ô quang chợt dùng sức vung lên.
- Khống Thần Quyết – đi!
Hưu hưu hưu!
Ba đạo ô quang đột nhiên chuyển hướng, tốc độ gia tăng, một ô quang nhắm vào đầu Lâm Tiêu, hai đạo còn lại nhắm vào ngực cùng dưới bụng của hắn.
- Cái gì?
Lâm Tiêu chấn động, không nghĩ tới ô quang lại chuyển hướng, trong nguy cơ mãnh liệt lập tức theo bản năng nhìn chằm chằm vào ô quang, nguyên lực tràn lên, Bán Nguyệt Trảm nháy mắt gia tăng tốc độ.
Bang bang!
Bán Nguyệt Trảm bao vây hai ô quang, tay phải Lâm Tiêu kịch chấn, nháy mắt đánh bay hai ô quang kia, mà thân thể cũng bị cỗ cự lực đập vào, khí huyết cuồn cuộn phun ra ngụm máu tươi.
Lực lượng hai ô quang thật mạnh, thiếu chút nữa đánh bay chiến đao của hắn.
Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết!
Cắn răng, Lâm Tiêu thi triển bí quyết tránh né ô quang cuối cùng.
- Ân?
Quý Lạc lộ vẻ giật mình, ánh mắt ngưng trọng, tay trái rất nhanh điểm tới khống chế ô quang cuối cùng.
Hưu!
Ô quang lại chuyển hướng, biến ảo thành quang ảnh quét về phía đầu Lâm Tiêu.
- Cút cho ta!
Đồng tử Lâm Tiêu co rụt lại, tinh thần lực không tự giác ngưng tụ thành một cỗ sóng xung kích nhằm về phía ô quang.
Ba!
Hai cỗ lực lượng vô hình va chạm trong hư không, không khí ba động nhộn nhạo, ô quang đột nhiên chấn động, lực lượng nháy mắt suy giảm.
Phốc!
Ô quang lướt qua bả vai Lâm Tiêu, dưới phòng ngự của hắn chỉ lưu lại vết thương thật nhỏ.
Ngay sau đó thân hình hắn lập tức biến mất trong núi rừng, không thấy bóng dáng.
Trong rừng rậm, gió nhẹ phơ phất, tàng cây phát ra thanh âm xào xạc không ngừng.