Hắc Long trại, là thế lực liên minh ngầm lớn nhất bên ngoài Tân Vệ thành, cao thủ nhiều như mây, thực lực xuất sắc.
- Hừ, Lãnh Chi Kiệt cùng Ngụy Hưng Sơn đúng là hai phế vật, chút chuyện nhỏ cũng không làm được, lại chết trong tay một thiếu niên chưa dứt sữa, phế vật, thật sự là phế vật!
Bên trong đại điện thành chủ phủ thành nhỏ hoang tàn, giờ phút này đột nhiên vang lên tiếng gầm rú, thanh chấn như sấm, ầm ầm nổ vang.
Người nói chuyện là một nam tử đầu đội áo choàng mà đen, khuôn mặt che lụa mỏng, ngồi trên bảo tọa trong đại điện, khí thế phi phàm.
Mà bên dưới đại điện, một nhóm cường giả khí thế kinh người chia thành hai bên, mỗi người khí thế bất phàm, đều cao hơn cả Ngụy Hưng Sơn cùng Lãnh Chi Kiệt.
- Trại chủ, hiện tại Hắc Long trại chúng ta đều biến thành kẻ đáng chê cười trong mắt đám người ở Tân Vệ thành, hai cao thủ trong trại lại chết dưới tay một đệ tử Võ Điện nho nhỏ, điều này làm cho mặt mũi Hắc Long trại chúng ta phải đặt ở đâu.
Một nam tử khuôn mặt âm trầm lên tiếng, lời nói dữ tợn.
- Hừ, Quỷ Diện, vậy ngươi muốn làm như thế nào?
- Theo ta xem, không bằng đánh chết tiểu tử Võ Điện kia ở trong thành, để cho những người khác biết được lợi hại của Hắc Long trại chúng ta.
Nam tử âm trầm dứt khoát lên tiếng, trong thanh âm đầy âm lãnh.
- Kẻ ngu ngốc!
Còn chưa đợi trại chủ lên tiếng, một thanh âm lạnh lùng vang lên.
- Lý Vân, ngươi có ý tứ gì?
Nam tử âm trầm nghe lời này, sắc mặt đại biến gầm lên.
- Có ý tứ gì?
Lý Vân cười lạnh:
- Hắc Long trại ẩn núp lâu như vậy cũng không phải vì tranh khí phách, mà là muốn hoàn toàn chiếm cứ Tân Vệ thành trở thành nhất phương thế lực trên Thương Khung đại lục, ngươi làm như vậy chẳng những vô ích đối với nghiệp lớn của chúng ta, còn bại lộ thành viên Hắc Long trại, nói không chừng cả hạch tâm cũng bị lộ ra, đến lúc đó đại quân công tới cửa, đây là mặt mũi mà ngươi cần?
Nam tử âm trầm quát một tiếng:
- Chiếu theo lời ngươi nói như vậy, chẳng lẽ chuyện này bỏ qua như vậy sao? Thanh danh Hắc Long trại để vào đâu?
- Thanh danh? Hừ!
Lý Vân cười nhạt:
- Hai tên ngu ngốc Ngụy Hưng Sơn cùng Lãnh Chi Kiệt, ngay cả nhiệm vụ trại chủ phân phó cũng không hoàn thành, còn chết trong tay một thiếu niên, còn trách được ai? Nghe nói Lâm Tiêu cùng Đan Các Ô Hạo có cừu oán, hai người đã định ước hẹn nửa năm trong cuộc thi đấu đệ tử thiên tài, vừa lúc chia rẽ Đan Các cùng Võ Điện.
- Lâm Tiêu bất quá là một đệ tử thiên tài nho nhỏ mà thôi, tính là gì? Như thế nào lại đặt chung một chỗ với mặt mũi của Hắc Long trại? Nếu tiểu tử đó thật sự có thực lực, đến lúc đó trổ tài năng trong trận đấu, cho dù không đánh chết Lãnh Chi Kiệt, chúng ta cũng phải diệt sát, cần gì phải nóng lòng nhất thời bại lộ chính mình, đến lúc đó cũng không thể giải quyết hoàn toàn những thiên tài của Tân Vệ thành thực sự.
Lý Vân nói chuyện rõ ràng mạch lạc, những người khác đều gật đầu.
Nam tử âm trầm hừ một tiếng, muốn bài bác nhưng nhất thời lại không biết nên nói gì.
- Được rồi, các ngươi không cần cãi, Lý Vân nói không sai, nếu tiểu tử đó thật sự có thiên phú, đến lúc đó trổ tài năng trong thi đấu, chúng ta dù trả giá lớn cũng phải đánh chết hắn, nếu chỉ là bất tài, không đáng vì chút thanh danh mà bại lộ chính mình, thanh danh Hắc Long trại chúng ta cũng không phải chỉ một đệ tử Võ Điện nho nhỏ là có thể phá hư.
Nam tử mặc áo choàng đen nói:
- Thật muốn báo thù, có thể đem hắn liệp sát cùng những đệ tử thiên tài khác sau trận đấu, đừng nói chỉ là một đệ tử nho nhỏ, cho dù là phân bộ Võ Điện Tân Vệ thành, đến lúc đó cũng bị chúng ta hung hăng giẫm nát dưới chân, có đáng là gì.
- Trại chủ anh minh.
Đám người bên dưới liền hùa theo, nguyên lực mênh mông, thanh âm chấn động.
Trong nháy mắt mười ngày trôi qua.
Trong đình viện Lâm gia.
Lâm Tiêu đứng một bên đình viện, ánh mắt ngưng trọng, nguyên lực chậm rãi lưu chuyển, nháy mắt truyền vào hai chân, ầm ầm nổ tung.
- Điện Quang Phi Thệ!
Một tiếng quát khẽ vang lên, phảng phất như một tia chớp, thân ảnh Lâm Tiêu hóa thành một tàn ảnh bắn tới một bên, tốc độ cực nhanh, mắt thường không thể nhìn thấy.
Trên mặt Lâm Tiêu không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ.
- Rốt cục luyện thành, trải qua mười ngày khổ tu, thức thứ nhất Điện Quang Phi Thệ rốt cục đã tu luyện thành.
Trong mười ngày này, ban ngày hắn tu luyện công pháp vũ kỹ, kiên cố cảnh giới, ban đêm khống chế Toản Địa Giáp ra ngoài chém giết, tuy rằng Thương Long Tí có thể giữ lại phân thân, nhưng làm yêu thú không thể hành động trong thành, vì vậy hắn cũng không đem Toản Địa Giáp vào thành.
- Đúng rồi, không biết thăng cấp tam chuyển trải qua mười ngày củng cố cảnh giới, lực lượng cùng tốc độ của ta hiện tại đạt được trình độ nào, còn có tốc độ của thức thứ nhất Điện Quang Phi Thệ nhanh bao nhiêu, không bằng đi Võ Điện kiểm tra một chút.
Lâm Tiêu nổi lên hứng trí, hạ quyết tâm liền đi ra đình viện, sau nửa canh giờ đã xuất hiện tại Võ Điện.
- Lâm Tiêu.
- Lâm Tiêu sư huynh.
Trải qua sự kiện Huyết Ma mã tặc đoàn, thanh danh Lâm Tiêu đã truyền ra trong Võ Điện, cơ hồ mỗi người đều rõ ràng về hắn. Vừa nhìn thấy hắn có không ít người đều mỉm cười gật đầu, lần lượt chào hỏi.
Lâm Tiêu đều đáp lại, rất nhanh đi tới đại sảnh thí nghiệm của Võ Điện.
Võ Điện là một trong những thế lực lớn trong Tân Vệ thành, ngoại trừ một đại sảnh công cộng dùng thí nghiệm, không ít phòng thí nghiệm tư nhân, dùng cung cấp cho đệ tử tự mình thí nghiệm cùng kiểm tra đo lường.
Tiêu phí một cống hiến trị, Lâm Tiêu đi vào một gian phòng thí nghiệm riêng tư.
Toàn bộ dụng cụ trong phòng đồng loạt sáng lên, Lâm Tiêu đi tới trước máy thí nghiệm lực lượng, nín thở ngưng thần, mạnh mẽ đánh thẳng một quyền vào tấm bia đá thí nghiệm màu trắng trước mặt.
Một quyền vung ra, không khí phát ra tiếng xé gió, nắm tay mang theo lực lượng thật lớn hung hăng nện lên máy thí nghiệm khiến cỗ máy không ngừng chao đảo.
- UR 75kg!
Một con số rõ ràng xuất hiện trước mắt hắn.
- UR 75kg?
Lâm Tiêu khẽ gật đầu, lực lượng chân võ giả tam chuyển bình thường là UR 40kg, hiện tại hắn mới thăng cấp tam chuyển sơ kỳ, nhưng trong lực lượng thân thể thuần túy cũng không thua kém tam chuyển hậu kỳ bao nhiêu.
- Xem tốc độ của ta.
Kiểm tra xong lực lượng, Lâm Tiêu đi tới trước máy thí nghiệm tốc độ, một đạo nguyên lực bạch sắc hiện lên cách hắn 20m.
Thở sâu một hơi, hai chân Lâm Tiêu đột nhiên phát lực, sưu một tiếng thân hình như báo săn nháy mắt xông qua bạch sắc quang mạc.
- M!
- Tốc độ chân võ giả tam chuyển bình thường là UUUM, tốc độ của ta đã sắp xếp hàng đầu trong cấp bậc này.
Trong lòng Lâm Tiêu đã có chút hiểu rõ về lực lượng cùng tốc độ hiện tại của mình.
- Tiếp tục xem thử tốc độ Điện Quang Phi Thệ của ta xem sao.
Lâm Tiêu lại đứng trước máy thí nghiệm tốc độ, hai chân nháy mắt phát lực.
- Xuy...
Như một đạo hắc sắc tàn ảnh di động, thân hình Lâm Tiêu lướt qua quầng sáng bạch sắc kia, tốc độ cực nhanh khiến người khó thể bắt giữ.