Võ Đạo Đan Tôn

Chương 250: Ô Hạo chiến Dương Tuấn (2)



Bốn người này rút thăm lập tức liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người toàn trường.

Trên đài cao, Bạch Phát Lão Giả đem kết quả vòng bốn rút thăm lấy ra.

- Lần này thiên tài đệ tử đại tái, mười tiến năm, vòng bốn tỷ thí tuyển thủ là...

Toàn bộ quảng trường trong nháy mắt hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người nín thở ngưng thần lắng nghe.

- Đan Các Ô Hạo cùng Ngũ Luân Tông Dương Tuấn...

Xôn xao...

Lão giả lời vừa dứt, toàn trường trong nháy mắt một mảnh xôn xao.

- Dương Tuấn cư nhiên đụng phải Ô Hạo, thật là xui xẻo a.

- Cường cường tỷ thí, tuyệt đối là cường cường tỷ thí.

- Đáng tiếc, Dương Tuấn vốn là có thực lực tuyệt đối trước năm, nhưng tiếc gặp Ô Hạo.

- Có cái gì đáng tiếc, ta tin tưởng lấy thực lực của Dương Tuấn, coi như là chống lại Ô Hạo cũng có khả năng chiến thắng.

Toàn bộ quảng trường nghị luận rối rít, tất cả mọi người sôi trào.

Phía trước thi đấu tuy đặc sắc, nhưng so sánh với Ô Hạo cùng Dương Tuấn hai người tỷ thí mà nói còn kém một chút, dù sao ở trong lòng mọi người, Ô Hạo cùng Dương Tuấn đều có thực lực tuyệt đối trước năm, trong đó Ô Hạo càng là có hi vọng đoạt quán quân thiên tài đệ tử đại tái lần này, hai người này gặp nhau sẽ va chạm ra tia lửa trước nay chưa có.

Trên khán đài, Ô Hạo cùng Dương Tuấn trong nháy mắt bay vút mà lên, lạnh lùng nhìn nhau.

Khóe miệng Ô Hạo mỉm cười, ánh mắt bình thản nhìn Dương Tuấn, trong con ngươi tràn đầy tự tin.

- Thực lực của ngươi không tệ, hoàn toàn có thể tiến vào trước năm của đại tái lần này, nhưng tiếc ở trên tay ta, ngươi căn bản không có cơ hội chiến thắng.

- Thật sao?

Dương Tuấn một bộ áo đen tay cầm Tề Mi Côn, trông chừng Ô Hạo, trong con ngươi tách ra chiến ý, nhếch mép cười một tiếng:

- Đều nói Ô Hạo ngươi là đệ nhất thiên tài trẻ tuổi của Tân Vệ Thành chúng ta, hôm nay Dương Tuấn ta liền muốn nhìn, Ô Hạo ngươi rốt cuộc có thực lực gì dám can đảm tự xưng như thế.

Thân hình hai người cao ngất ở trên Tỷ thí đài xa xa đối lập, từng cái có tín niệm vô địch.

- Thi đấu bắt đầu.

Một bên truyền đến tiếng tuyên bố của trọng tài.

Toàn bộ quảng trường trong nháy mắt nín thở.

- Xuất chiêu.

Dương Tuấn quát chói tai một tiếng, tay cầm Tề Mi Côn, ở trong nháy mắt thi đấu bắt đầu, mãnh liệt xông về Ô Hạo, đồng thời Tề Mi Côn trong tay hóa thành một đạo quang mang màu đen, giống như Giao long xuất thủy, nhanh như tia chớp đánh về phía Ô Hạo nơi.

Oanh...

Đầu côn quật ở trên hư không, phát ra một tiếng âm bạo kịch liệt, phảng phất cả phiến hư không đều trong nháy mắt bị đánh nổ, một cỗ nguyên lực đáng sợ bén nhọn đến mức tận cùng lan tỏa ra, kinh thiên động địa.

Ô Hạo mặt không chút thay đổi, trường kiếm bên hông đột nhiên xuất vỏ, một đạo kiếm quang lóe lên, trường kiếm trong tay Ô Hạo tốc độ nhanh đến mức tận cùng, phát sau mà đến trước, nhanh như tia chớp đâm vào trên Tề Mi Côn mà Dương Tuấn bổ ra.

Đinh...

Tiếng kim thiết giao kích thanh thúy vang lên, bảo kiếm trong tay Ô Hạo hơi cong, một cỗ lực lượng kinh người từ bên trong Tề Mi Côn mãnh liệt tràn ra, làm cho thân hình Ô Hạo hơi lui về phía sau.

- Lại dám dùng bảo kiếm đi ngăn cản Tề Mi Côn của ta, là muốn cùng Dương Tuấn ta so bì lực lượng sao? Ở trên lực lượng, Dương Tuấn ta cho tới bây giờ chưa sợ qua ai.

Dương Tuấn nhếch mép cười một tiếng, trường côn trong tay bị Ô Hạo ngăn trở trong nháy mắt thu hồi, sau đó lần nữa đột nhiên gia tốc oanh rơi, Tề Mi Côn trong nháy mắt biến ảo làm từng đạo côn ảnh, hung hăng quật vào hư không trước mặt Ô Hạo.

Ùng ùng...

Côn ảnh lóe lên, đem toàn thân Ô Hạo triệt để phong bế, không khí cũng bị lực lượng đáng sợ kia của Dương Tuấn đánh nổ, phát ra tiếng động kịch liệt, vô số côn khí quật vào trên mặt đất Tỷ thí đài, từng vết rạn ở trên mặt đất nhanh chóng lan tràn ra, vô số đá vụn lớn như nắm tay bắn tung tóe bốn phía, toàn bộ Tỷ thí đài một mảnh hỗn độn.

Ở bên trong côn ảnh đầy trời, càng là có một đạo côn quang đáng sợ từ trong hư không xuất quỷ nhập thần lộ ra, oanh hướng Ô Hạo.

- Long Tượng Bàn Nhược côn... Thần Long tham thủ.

Dương Tuấn rống to một tiếng, côn ảnh đầy trời hóa thành một cái đầu rồng khổng lồ, đầu rồng kia cao tới mấy trượng, uy nghiêm bá đạo, phảng phất từ đám mây lộ ra, hướng tới Ô Hạo hung hăng cắn xé.

- Hừ.

Ô Hạo hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay run rẩy, trong hư không đột nhiên xuất hiện những đóa kiếm hoa, những kiếm hoa này xoay tròn, phóng ra, nhìn như chậm chạp, lại lấy một loại tốc độ kinh người bay vút vào trong côn ảnh đầy trời tạo thành Long Thủ kia.

- Thiên hoa kiếm pháp... Thiên Nữ Tán Hoa.

Đinh đinh đinh leng keng...

Tiếng kim thiết giao thương liên tiếp vang lên, đồng thời vang lên còn có nguyên lực va chạm ầm ầm, ở dưới Dương Tuấn điên cuồng tiến công, Ô Hạo trong nháy mắt đâm ra trên trăm kiếm, mỗi một kiếm đều điểm vào trong côn ảnh của Dương Tuấn, đóa kiếm hoa cuối cùng càng là điểm vào vị trí mi tâm của Long Thủ.

Oanh...

Kiếm ảnh đầy trời phóng tới, Dương Tuấn bổ ra côn ảnh Long Thủ trong nháy mắt nổ tung, hóa giải thành vô tận nguyên lực tán dật.

- Hả?

Một chiêu bị phá, ánh mắt Dương Tuấn càng thêm ngưng trọng, khóe miệng của hắn khẽ mím môi, một cỗ nguyên lực kinh người từ trong cơ thể hắn ầm ầm bay lên, trong lúc nhất thời, toàn bộ quảng trường như nổi lên một trận gió lốc khổng lồ.

- Long Tượng Bàn Nhược côn... Voi Thần trấn ngục.

Dương Tuấn rống to một tiếng, ánh mắt của hắn ngưng trọng, hai chân giang ra, hai tay cầm Tề Mi Côn giơ lên cao cao, cả người tựa như Phách Vương Cử Đỉnh, trong tay như giơ một cột đá Thông Thiên, cơ bắp cả người nổi lên, trán nổi gân xanh, hướng về phía Ô Hạo hung hăng đập xuống một côn.

Ầm ầm,...

Phảng phất núi cao sụp đổ, Dương Tuấn đập xuống một côn, trong côn ảnh xuất hiện một con cự tượng khổng lồ, khí cơ kinh người lan tỏa ra, cự tượng này thuần túy là từ nguyên lực kình khí hình thành, nhưng làm cho người ta cảm giác lại phảng phất như Thần Tượng uy mãnh vô thượng, từ đám mây đạp xuống, trấn áp toàn bộ vạn vật thế gian.

Côn ảnh chưa tới, nhưng sát cơ bén nhọn đã muốn bao trùm toàn bộ Tỷ thí đài, khí lưu không ngừng áp súc hình thành phong bạo, đem Ô Hạo vững vàng tập trung ở dưới côn ảnh.

- Côn pháp thật là đáng sợ.

Khu nghỉ ngơi, ánh mắt Lâm Tiêu trong nháy mắt co rút lại, chẳng những là hắn, ngay cả đám người Kỷ Hồng, Bạch Mông lúc trước đã thắng mỗi một người đều là ánh mắt ngưng trọng, gắt gao trông chừng Tề Mi Côn trong tay Dương Tuấn, tuy bọn họ không ở trên Tỷ thí đài, nhưng chỉ từ khí thế bá đạo bén nhọn kia liền có thể cảm nhận được một kích này đáng sợ, một kích đáng sợ như thế đủ để đem một gã Võ giả Tam chuyển hậu kỳ bình thường trong nháy mắt đập thành bánh thịt.

Đối mặt công kích đáng sợ của Dương Tuấn, Ô Hạo biểu tình lạnh lùng, hướng về phía côn ảnh huy động trường kiếm.

- Thiên Hoa kiếm pháp... sắc màu rực rỡ...

Một đóa kiếm hoa, hai đóa kiếm hoa, ba đóa kiếm hoa...