- Ta cảm thấy danh ngạch Thiên Mộng Bí Cảnh lần này nhất định phải lưu cho Lâm Tiêu một cái.
Vương phó doanh chủ đề nghị nói.
- Ta đồng ý, Hiên Dật Quận Thành chúng ta đã thật lâu không xuất hiện qua thiên tài như vậy rồi, nếu không bồi dưỡng, đối với Hiên Dật Quận Thành chúng ta mà nói sẽ là tổn thất lớn.
Trung niên nam tử sắc mặt hồng nhuận phơn phớt cũng đồng ý nói.
- Mười sáu tuổi đã xông đến thí luyện thất đệ lục quan, thiên phú như vậy trình độ ưu tiên tiến vào Thiên Mộng Bí Cảnh cá nhân ta cảm thấy còn trên cả Đoạn Hồng và Chu Chỉ Hóa Phàm cảnh đại thành, tiền đồ tương lai bất khả hạn lượng.
Lão già tóc bạc trong ánh mắt hiện lên một đạo tinh mang:
- Chư vị nói không sai, năm đó chuyện đại ca Lâm Hiên của Lâm Tiêu chúng ta không chịu nổi áp lực ở trên, khiến Hiên Dật Quận Thành tương lai tổn thất một thiên tài, hiện giờ thiên phú Lâm Tiêu này còn trên cả đại ca của hắn, nếu ta lại khiến Hiên Dật Quận Thành chúng ta mất đi một thiên tài, thì khó thoát khỏi tội lỗi.
- Bạch lão, không nên nói như vậy, chuyện năm đó cũng không phải trách nhiệm một mình ngươi, mà là quyết định chung của chúng ta, Lâm Tiêu này ta nghĩ chính là thượng thiên cho chúng ta một cơ hội đền bù tổn thất.
- Đúng, chuyện năm đó chúng ta cũng bất lực, không trách được ai.
Bốn người còn lại nhao nhao nói.
- Ta hiện đang lo lắng chính là an toàn của Lâm Tiêu, ta nghe nói Lâm Tiêu mấy tháng trước đã từng bị người đuổi giết trong núi rừng bên ngoài Hiên Dật Quận Thành, lần này tiến vào Thiên Mộng Bí Cảnh càng thêm nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, thiên phú Lâm Tiêu mặc dù cao, nhưng cũng chỉ là tam chuyển đỉnh phong Chân Võ giả, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn vậy thì tổn thất sẽ rất lớn.
- Ta nghĩ không cẩn cân nhắc nhiều vậy đâu, võ giả muốn lớn lên, phải trải qua mưa gió và sinh tử khảo nghiệm, nếu ngay cả chút ngăn trở ấy cũng không ngăn cản được, vậy thì thiên phú Lâm Tiêu cho dù có cao, thành tựu tương lai cũng sẽ không mạnh bao nhiêu.
- Nói thì nói như thế, phong hiểm đương nhiên phải tránh, dù sao các thế lực còn lại có thể tiến vào Thiên Mộng Bí Cảnh cũng sẽ không yếu, bọn hắn nguyên một đám đức hạnh thế nào ta nghĩ chư vị đều rõ, hàng năm trong các đại Bí Cảnh vẫn lạc rất nhiều đệ tử, ít nhất có một nửa là chết trong lúc chém giết lẫn nhau.
Xã hội loài người trải qua thú triều Hủy Diệt Chi Nhật tập kích, mặc dù có cùng chung địch nhân, nhưng hơn hai nghìn năm qua tranh đấu vẫn chưa từng đình chỉ, đây có lẽ chính là bản tính nhân loại.
- Như vậy đi, căn cứ quy định huấn luyện doanh, bất luận học viên nào năm thứ nhất gia nhập huấn luyện doanh đột phá đến thí luyện thất đệ lục quan, sẽ đạt được ban thưởng một quả Ngũ phẩm đan dược, một kiện ngũ giai bảo vật, ngũ giai bảo vật này chúng ta có thể cho Lâm Tiêu một kiện bảo vật tính phòng ngự, như vậy năng lực sinh tồn của hắn dĩ nhiên sẽ tăng nhiều.
- Đệ nghị này không tệ.
- Cứ như vậy đi.
Mọi người nhao nhao đồng ý.
- Vậy tốt rồi, hiện giờ mười danh ngạch Thiên Mộng Bí Cảnh đã xác định ba cái, Lâm Tiêu, Đoạn Hồng, Chu Chỉ, về phần bảy danh ngạch còn lại, chúng ta căn cứ vào bài danh cuối cùng buổi tối hôm nay để phán định.
Trong đại sảnh màu đen, năm phó doanh chủ nhanh chóng thương nghị xong quyết định.
Trải qua một trận chiến thí luyện thất, Lâm Tiêu lại một lần nữa đã trở thành nhân vật phong vân trong toàn bộ trại huấn luyện, hôm nay coi như là đệ tử bài danh cao trong trại huấn luyện đối với hắn cũng không dám có chút khinh thị.
Ngày hôm sau trời vừa sáng.
Chỗ huấn luyện đại lâu Thiên Tài Huấn Luyện Doanh đột nhiên dán một tấm bố cáo, trên đó biểu hiện chính là mươi danh ngạch đệ tử Thiên Mộng Bí Cảnh lần này, mà thứ tự Lâm Tiêu nằm chình ình ở phía trên, ngoại trừ Lâm Tiêu ra, dùng thận phận tam chuyển đỉnh phong Chân Võ giả tiến vào danh ngạch còn có Trần Tư Tư bài danh 56 trên bài danh ngọc bích hiện giờ, đây là một nữ đệ tử gia nhập huấn luyện doanh một năm rưỡi, năm nay mười chín tuổi, một người khác là Lưu Vân hiện giờ bài danh 64 trên bài danh ngọc bích, cũng là học viên mới vừa gia nhập nửa năm như Lâm Tiêu.
Lưu Vân cũng là tân nhân tuy rằng không chói mắt bằng Lâm Tiêu, nhưng phát triển của hắn cũng vô cùng kinh người, vừa mới gia nhập Lưu Vân liền xâm nhập thí luyện thất đệ tứ quan, thí luyện thất bài danh 66, bài danh ngọc bích bài danh 87, mà nửa năm qua hắn phát triển cực nhanh, tháng hai vừa qua thí luyện thất bài danh 49, bài danh ngọc bích bài danh 65.
Chiếu theo xu thế này, Lưu Vân rất có thể vào năm thứ nhất gia nhập huấn luyện doanh lọt vào được top 50, hơn nữa năm nay Lưu Vân mới chỉ 18 tuổi.
Nếu như không có Lâm Tiêu thì Lưu Vân sẽ trở thành một thớt hắc mã lớn nhất trong tân nhân lần này, đáng tiếc đã có Lâm Tiêu châu ngọc phía trước, Lưu Vân lại lộ ra có chút ảm đạm.
Ngoài ba người bọn họ ra, bảy người khác ngoại trừ một người là võ giả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ mười chín tuổi ra, sáu người khác đều là hai mươi, trong đó Đoạn Hồng và Chu Chỉ là hai người mạnh nhất, thực lực đạt đến Hóa Phàm cảnh sơ kỳ đại thành, bài danh trên bài danh ngọc bích theo thứ tự là thứ tám và thứ mười lăm.
Ở Thiên Tài Huấn Luyện Doanh, võ giả đạt đến Hóa Phàm cảnh sơ kỳ đại thành ước chừng có hai mươi tên, trong đó ngoại trừ Đoạn Hồng và Chu Chỉ ra trẻ tuổi nhất cũng là hai mươi mốt tuổi, không cách nào tiến vào Thiên Mộng Bí Cảnh, mà Đoạn Hồng có thể ở trong gần hai mươi tên võ giả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ đại thành bài danh thứ tám, xem như cực kỳ kinh người rồi.
Danh sách vừa ra, những đệ tử tiến vào danh sách tự nhiên mừng rỡ như điên, mà không tiến vào thì trong lòng rất không cam lòng.
Đặc biệt là tám gã đệ tử hai mươi tuổi, mà lại đạt đến Hóa Phàm cảnh sơ kỳ kia, trong lòng càng cực kỳ không phục.
Bất quá vì uy nghiêm của huấn luyện doanh, cũng không có đệ tử nào dám kháng nghị, ở trong trại huấn luyện nếu trái quy tắc, thì sẽ bị trừng phạt vô cùng nghiêm khắc, nói không chừng sẽ bị trục xuất huấn luyện doanh.
Sáng sớm, Lâm Tiêu tại lầu các bên ngoài trên đường nhỏ chạy bộ, ôn hòa dưới ánh mặt trời chiếu sáng ra, cho người một loại ấm áp cảm giác.
Lâm Tiêu biết rõ mình đạt được danh ngạch tâm tình thật tốt, tâm tình sung sướng đang chạy lấy.
Đột nhiên --
- Lâm Tiêu.
Một tiếng gọi quen thuộc vang lên sau lưng Lâm Tiêu, Lâm Tiêu quay đầu, đã nhìn thấy Từ Bác đạo sư một thân võ bào màu đen mặt mũi tràn đầy ý cười bước nhanh tới.
- Lâm Tiêu, đi theo ta, Vương phó doanh chủ muốn gặp ngươi.
Từ Bác cười nhìn Lâm Tiêu, ngày đầu tiên lúc mang Lâm Tiêu gia nhập Thiên Tài Huấn Luyện Doanh, Từ Bác cũng đã nhìn ra Lâm Tiêu không đơn giản, nhưng hắn dù nghĩ thế nào cũng thật không ngờ, thiên phú của Lâm Tiêu lại đáng sợ như thế, đáng sợ đến mức một đạo sư ở trong huấn luyện doanh công tác vài chục năm, gặp qua vô số thiên tài như hắn cũng phải nhìn lên.