Đám người Kỷ Hồng kéo dây cương, không đợi bọn họ dừng lại, Huyết Lân Phi Vân của bọn họ cũng lảo đảo, rên rỉ té xuống.
- Huyết Lân Phi Vân đều bị mệt chết rồi.
Chạy như điên suốt hai ba ngày, cho dù là Huyết Lân Phi Vân cũng bị mất sức mà chết.
- Bây giờ cách thành Tân Vệ hơn mười dặm, ta đi trước một bước.
Trong nội tâm Lâm Tiêu lo lắng, giờ phút này bọn họ nhìn thấy ở xa xa có yêu thú đầy trời, không chút do dự, năm người thả người lao thẳng về phía trước, không có Huyết Lân Phi Vân, năm người thể hiện thực lực rõ ràng, Lâm Tiêu lao vút như mũi tên, lập tức biến mất trong hoang nguyên mênh mông, bỏ đám Kỷ Hồng lại phía sau.
Bên ngoài thành Tân Vệ, Trang Dịch thành chủ và các cao thủ Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong đã tới cực hạn.
- Khục khục, Trang Dịch thành chủ, ngươi mau lui lại đi, ta tới ngăn cản Hắc Ám Ma Viên, mọi người nhanh không ngăn được.
Trử Vĩ Thần cắn răng chiến đấu với Hắc Ám Ma Viên, nhìn Trang Dịch rống to.
Thân là cường giả Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong, Trử Vĩ Thần căn bản không có tư cách chiến đấu với Hắc Ám Ma Viên, chỉ có thể tiến hành quấy rối, hoàn toàn không suy nghĩ có thể tạo thành bao nhiêu thương tổn với nó.
- Không được, dân chúng nội thành trong thành Tân Vệ lui lại còn không bao lâu, nên kiên trì một hồi thì bọn họ sẽ rời đi được một ít.
Toàn thân Trang Dịch thành chủ rách tung toé, khóe miệng càng bị máu tươi bao phủ, trong đôi mắt mang theo hào quang thấy chết không sờn.
- Thành chủ đại nhân, ngươi chính là trụ cột của thành Tân Vệ, ngươi phải sống sót, ngươi sống sót thì những dân chúng này mới có cơ hội, ngươi đi trước đi, đầu Hắc Ám Ma Viên này ta cùng Trử Vĩ Thần đến ngăn lại.
Phía sau Trang Dịch thành chủ, Trử Vĩ Thần tổng quản cùng với Trâu Giang thống lĩnh đang dây dưa với Hắc Ám Ma Viên kêu lên.
- Nên đi thì phải là hai các ngươi, nếu tiếp tục như vậy, không ai có thể sống sót, các ngươi căn bản không ngăn cản được Hắc Ám Ma Viên, một khi nó mất đi kiềm chế, nó sẽ phá hư thành Tân Vệ không còn gì, nếu như để nó đuổi giết dân chúng, chắc chắn sẽ không còn một ai sống sót, khi đó những gì chúng ta làm sẽ uổng công.
Trang Dịch thành chủ điên cuồng rống to lên tiếng, hắn biết rõ, ai cũng có thể đi nhưng chỉ có hắn không thể, hắn là thành chủ thành Tân Vệ, là tồn tại đứng đầu trong lòng mọi người, chỉ có hắn có thể ngăn cản được Hắc Ám Ma Viên tiến công, hắn vừa đi, những võ giả đang chèo chống phải làm sao bây giờ, bọn họ vẫn chưa được nghỉ ngơi đấy.
Rống!
Công lâu không phá được thành Tân Vệ, Hắc Ám Ma Viên đã tức giận, nó rống vang vọng thiên địa, Hắc Ám Ma Viên mở to đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào Trang Dịch thành chủ và ra tay, Trang Dịch thành chủ đã ra tay toàn lực ngạnh kháng một kích, nhưng mà hắn vẫn bị bàn tay to lớn áp xuống.
Phốc!
Chiến đao sáng như tuyết chém vào thân thể Hắc Ám Ma Viên, miệng vết thương bị chém dài hơn một mét, máu tươi tanh nồng bắn ra tung tóe, Trang Dịch thành chủ vừa mới chuẩn bị bứt ra, vị trí bị thương của Hắc Ám Ma Viên có cơ bắp nhúc nhích, cơ bắp kẹp chặt chiến đao lại, thân thể Trang Dịch thành chủ hơi dừng lại mới có thể rút chiến đao ra ngoài.
- Không tốt!
Tâm thần Trang Dịch thành chủ chấn kinh, lúc hắn hơi dừng lại, bàn tay to lớn của Hắc Ám Ma Viên đã áp tới, không chút do dự, Trang Dịch thành chủ vội vàng xoay người thoát đi.
Oanh!
Nếu vào thời điểm toàn thịnh, Trang Dịch thành chủ có lẽ còn có thể tránh né được, nhưng mà trải qua chiến đấu thời gian dài như vậy, Trang Dịch đã không còn duy trì tốc độ như trước được, hắn trúng một kích, xương cốt trong người vỡ vụn ra, hắn há to miệng phun máu tươi.
- Trang Dịch thành chủ!
Trử Vĩ Thần tổng quản cùng Trâu Giang thống lĩnh cả kinh hét to lên, Trử Vĩ Thần ở gần nhất vội vàng bay tới tiếp lấy Trang Dịch cho bảo trụ ở giữa không trung.
Khục khục...
Trang Dịch thành chủ không ngừng phun bọt máu, xương cốt trên người bị gãy không biết bao nhiêu cây, mặc dù không có tắt thở nhưng đã không có lực tái chiến.
- Hết!
- Thành Tân Vệ chẳng lẽ bị hủy diệt sao?
Trử Vĩ Thần tổng quản, Trâu Giang thống lĩnh và võ giả nhân loại ở cách đó không xa trở nên thất thần, không có Trang Dịch thành chủ, rốt cuộc năm người không thể ngăn cản một đầu Hắc Ám Ma Viên.
- Phụ thân, mẫu thân, các ngươi phải bảo trọng, nhị ca, ngươi cũng phải bảo trọng.
Lâm Nhu tới gần tường thành thành Tân Vệ, một kiếm chém giết một đầu nhị tinh yêu thú, trong mắt có nước mắt chảy ra.
Nhưng mà đúng lúc này, bên tai bọn họ nghe được một tiếng gầm kinh thiên động địa, chẳng khác gì trời long đất lỡ.
Trên chân trời xa xa, một đạo lưu quang đột nhiên xuất hiện, lấy tốc độ cực nhanh bay vút tới gần mọi người, không bao lâu đã tiến tới tầm mắt mọi người.
Sau giờ ngọ mặt trời chiếu vào thân người, giống như một đạo hào quang đang tiến tới gần, cắt qua tất cả thiên địa, hình thành hào quang cực kỳ chói mắt.
Hắn ngẩng đầu thét dài, tiếng sấm vang vọng xông thẳng lên trời giống như thiên băng địa liệt, trong lúc nhất thời cả chiến trường đều ảm đạm thất sắc, trong mắt mọi người chỉ còn lại một thân ảnh chạy như bay, đập vào tầm mắt tất cả mọi người.
Khí thế kinh người làm cho tất cả mọi người gần như hít thở không thông.
- Là ai?
- Là cao thủ nào tới?
- Nhanh như vậy, tuyệt đối chỉ có thể là võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ, thành Tân Vệ của chúng ta trừ Trang Dịch thành chủ ra, căn bản không có bất cứ võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ nào cả.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn qua bóng người xuất hiện, trong nội tâm vô cùng rung động, người này xuất hiện, dường như trọn chiến trường đều hấp dẫn mọi người nhìn qua.
Hành động trước hết tự nhiên là hấp dẫn đám yêu thú ven đường, mấy chục con tứ tinh yêu thú lao ra ngăn cản bóng người vừa xuất hiện.
Nhiều tứ tinh yêu thú như thế tụ tập cùng một chỗ, thậm chí Trang Dịch thành chủ là võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ cũng không dám chủ quan.
Rất nhiều tứ tinh yêu thú ngăn cản người lao tới, chúng tỏa ra yêu khí nồng đậm, thân hình cao mười mét ngăn đường đi, gần như là một gò núi áp vào lòng người.
- Không tốt, nhiều tứ tinh yêu thú như thế, người này làm sao ngăn cản được?
Tất cả võ giả thành Tân Vệ khiếp sợ nhìn qua, tâm thần trầm xuống, cho tới mức này, một cao thủ đã không thể ảnh hưởng lớn tới chiến tranh, trừ phi mạnh tới mức chém giết lục tinh yêu thú, bằng không thành Tân Vệ vẫn không có kết quả khả quan.
Trên chiến trường vô tận.
Lâm Tiêu dùng Điện Quang Hỏa Thạch thức thứ hai tới mức tận cùng, lăng không hư độ bay lên, thân thể như đại bàng tung cánh trời cao, không ngừng phóng thẳng về phía Hắc Ám Ma Viên.
Từ mấy chục dặm ngoài chiến trường lao tới, cho dù có phân thân Toản Địa Giáp tìm hiểu thế cục cho hắn, nhưng mà nhìn thấy chiến trường thảm thiết thì hắn cũng biết rõ cái gì là núi thây biển máu, vô số thi thể không trọn vẹn sinh ra trùng kích lớn vào nội tâm của hắn.