Võ Đạo Đan Tôn

Chương 524: Tiến công Hắc Long trại (1)



Dù sao lúc trên chiến trường, bọn người Kỷ Hồng tuy rằng không bằng Lâm Tiêu, nhưng bọn hắn mới chỉ là Hóa Phàm cảnh sơ kỳ nhưng thực lực bày ra cũng đã có thể so với cường giả Hóa Phàm cảnh trung kỳ, khiến người ta líu lưỡi không thôi.

- Đáng tiếc, chúng ta vẫn không thể nào tìm được đại bản doanh Hắc Long trại, không thì nhất định phải quét sạch bọn chúng.

Ngô Bình trưởng lão Nguyên Võ Thánh Địa cắn răng nói.

- Chuyện này không gấp, ta cũng không tin chỉ cần chúng ta toàn lực tìm tòi, còn không tìm thấy chỗ của Hắc Long trại, đối phương chung quy vẫn phải lưu lại một chút ít manh mối, chỉ có điều lần này sau đại chiến Thành Tân Vệ chúng ta nguyên khí đại thương, cho dù biết rõ đại bản doanh của đối phương, nếu không có vài năm khôi phục cũng không thể nào phát động tổng tiến công được.

Trong đại sảnh, Lâm Tiêu không lên tiếng, biết rõ chỗ đại bản doanh Hắc Long trại, nhưng chỉ giấu trong lòng.

Mấy ngày kế tiếp, Thành Tân Vệ toàn thành ai điếu chiến sĩ vẫn lạc trong thú triều và chiến tranh, thành lập từng tòa mộ liệt sĩ.

- Nhị ca, hiện giờ ngươi chính là đại anh hùng của Thành Tân Vệ chúng ta rồi, mỗi một lần ta đi Võ Điện, đều sẽ bị người nghị luận nhao nhao, chỉ trỏ lấy.

Trong phòng Lâm Tiêu, Lâm Nhu vô cùng hưng phấn, trong ánh mắt tràn đầy hào quang sùng bái.

Sau trận chiến vài ngày trước, Lâm Tiêu đã trở thành đại anh hùng trong lòng toàn bộ dân chúng Thành Tân Vệ, đặc biệt là sự tích Lâm Tiêu đại chiến cường giả Hắc Long trại càng được truyền bá cực kỳ khoa trương, mà ngay cả cha mẹ Lâm Tiêu cũng bị lời đồn hù sợ, sau khi hỏi rõ chuyện mới yên lòng.

Lúc ăn cơm tối, bốn người một nhà Lâm Tiêu ngồi cùng một chỗ, vui vẻ hòa thuận.

Trên bàn cơm đầy đủ đồ ăn, cực kỳ dinh dưỡng.

- Cha, mẹ, hai người các ngươi ăn nhiều một chút.

Lâm Tiêu liên tiếp gắp đồ ăn cho cha mẹ, hai năm không ở nhà, cha mẹ tựa hồ tinh thần tốt hơn không ít, nhưng tràng thú triều vài ngày trước lại khiến thần sắc của họ có chút mỏi mệt.

- Cha, mẹ, nghe muội muội nói, các ngươi hiện giờ mỗi ngày còn đi làm việc sao, về sau rãnh rỗi thì ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng quá làm việc quá sức.

Lâm Tiêu quan tâm nói.

- Yên tâm đi, ta và mẹ của ngươi thân thể tốt lắm.

Lâm Vệ Quốc cười nói:

- Ngược lại tiểu tử ngươi, đã có bạn gái chưa vậy?

Trong mắt người khác Lâm Tiêu là cường giả đỉnh tiêm cứu vớt Thành Tân Vệ, là đại anh hùng, trong mắt hai người Lâm Vệ Quốc và Trần Phượng Lan thì Lâm Tiêu chỉ là một đứa bé.

- Khục khục, cái này tạm thời còn không gấp. . .

Lâm Tiêu có chút im lặng, mình năm nay mới mười bảy tuổi a.

- Còn không gấp? Mười bảy tuổi, đã không nhỏ rồi, đã có thể tính chuyện được rồi, gần đây không ít hàng xóm hỏi ta về ngươi, muốn giới thiệu cho ngươi đối tượng, ta thấy có mấy tiểu cô nương quả thật không tệ, có thời gian ta dẫn người đi xem xem.

Mẹ Trần Phượng Lan mở miệng nói.

- Cái này, ta hiện giờ còn phải tu luyện tại Trại huấn luyện thiên tài của Quận Thành Hiên Dật, vẫn nên chờ ta tốt nghiệp đã rồi nói sau.

Lâm Tiêu đổ mồ hôi trán.

- Vậy đến bao giờ, nghe nói Trại huấn luyện thiên tài kia cần năm năm mới có thể tốt nghiệp, chờ ngươi tốt nghiệp chẳng phải là phải chờ ba năm nữa sao?

Mẹ Trần Phượng Lan tựa hồ rất là chờ không được.

Lâm Tiêu không khỏi im lặng, Lâm Nhu ở bên lại vụng trộm mừng rỡ, cười thiếu chút nữa đã phun ra cơm trong miệng.

Nếm qua cơm tối, Lâm Tiêu lại theo thường lệ tu luyện hai canh giờ, lúc này mới lẳng lặng nằm ở trên giường.

Trải qua an dưỡng và khổ luyện mấy ngày này, Lâm Tiêu đã triệt để củng cố cảnh giới Hóa Phàm cảnh trung kỳ, đồng thời cũng khôi phục sức chiến đấu bản thân đến lớn nhất.

- Aizz, nếu Hiên nhi vẫn còn thì tốt rồi, một nhà chúng ta có thể thật vui vẻ cùng một chỗ, đáng thương cho Hiên nhi.

- Đừng nghĩ nhiều như vậy, hiện giờ Tiêu nhi và Nhu nhi đều hiểu chuyện như vậy, đây là phúc khí ah.

Đêm dài yên tĩnh, trong phòng cha mẹ vang lên tiếng trò chuyện rất rõ, truyền vào trong đôi tai nhạy cảm của Lâm Tiêu, ẩn ẩn, còn có thanh âm nức nở của mẫu thân, không tự kìm hãm được, Lâm Tiêu nắm chặt hai đám.

- Đại ca, đêm nay ta muốn người lúc trước hại ngươi tất cả đều phải xuống Địa ngục, báo thù cho ngươi.

Trong hai mắt Lâm Tiêu ẩn hiện một đoàn ánh sáng khiến người sợ hãi.

Sắc trời dần dần tối lại, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không có nửa điểm thanh âm.

Rạng sáng, Lâm Tiêu từ trên giường lặng yên đứng dậy, nháy mắt đã bay vút ra khỏi Thành Tân Vệ, lặng lẽ tiến vào trong núi hoang phía nam Thành Tân Vệ.

Cùng lúc đó --

Một sơn cốc ở sâu trong Liên Vân sơn mạch, rất nhiều yêu thú tụ tập, trong bóng đêm yên tĩnh phát ra tiếng gào rú kinh thiên.

Ở bên trong đàn thú, Phân thân Toản Địa Giáp dưới sự vây quanh của ba đầu yêu thú ngũ tinh đỉnh phong bao quát lấy trăm vạn yêu thú rậm rạp chằng chịt chung quanh, trong miệng phát ra một tiếng gào thét chấn thiên.

Rầm rầm rầm.

Sau một khắc, ngàn vạn yêu thú lao nhanh, không khí buổi sớm yên tĩnh, trong Liên Vân sơn mạch vang lên tiếng thú rống liên tục, dưới sự dẫn dắt của Phân thân Toản Địa Giáp chạy như điên ra ngoài Liên Vân sơn mạch.

Trăm vạn yêu thú lao nhanh, mặt đất chấn động, thiên băng địa liệt, đại quân vô số yêu thú hóa thành một cổ nước lũ, lao ra khỏi Liên Vân sơn mạch, chạy vào trong núi hoang phía nam Thành Tân Vệ, khí thế bừng bừng.

Động tĩnh lớn như thế, lập tức tựu kinh động đến võ giả tuần tra bên ngoài Thành Tân Vệ, đám võ giả trong nội tâm hoảng sợ vội vàng truyền tình báo về, đánh thức đám người Trang Dịch thành chủ.

- Chuyện gì xảy ra?

Trên tường thành bắc Thành Tân Vệ, Trang Dịch thành chủ nhìn phương xa, dò hỏi.

- Khởi bẩm thành chủ đại nhân, có một cổ thú triều đáng sợ từ bên trong Liên Vân sơn mạch, số lượng cao tới trăm vạn trở lên.

Có giáo úy khẩn trương nói.

- Cái gì? Lại có thú triều?

Sắc mặt Trang Dịch thành chủ lập tức đại biến, Thành Tân Vệ hiện giờ vết thương chồng chất, đã không chịu nổi bất cứ đợt thú triều tập kích nào nữa rồi, dù chỉ là thú triều cỡ nhỏ cũng đủ khiến Thành Tân Vệ tổn thất thảm trọng.

- Địa điểm cổ thú triều này công kích là nơi nào.

Lòng trầm xuống, Trang Dịch thành chủ nghiêm túc hỏi.

- Căn cứ tình báo trước mắt, hướng cổ thú triều này bôn tập tựa hồ cũng không phải Thành Tân Vệ chúng ta, mà là một đường hướng nam, tiến vào hoang sơn Đoạn Hoành.

- Hoang sơn Đoạn Hoành?

Trang Dịch thành chủ khẽ giật mình? Hoang sơn Đoạn Hoành này hắn tất nhiên biết, chính là một mảnh sơn mạch hoang vu nằm ở phía nam Thành Tân Vệ, trong đó người ở rất ít, hoàn cảnh lại ác liệt, số lượng yêu thú cũng không nhiều lắm, bởi vì mỗi lần thú triều đều là đến từ Liên Vân sơn mạch, bởi vậy ngàn năm qua, vì làm suy yếu số lượng và thực lực yêu thú, võ giả Thành Tân Vệ nếu như săn bắn đều sẽ tiến hành trong Liên Vân sơn mạch, Hoang sơn Đoạn Hoành kia cơ hồ không ai tiến vào.

- Thành chủ đại nhân, chúng ta có cần lập tức xuất kích không?