Nhiếp Hùng giận dữ khó khăn đứng dậy, ánh mắt không hề sợ hãi, tràn ngập chiến ý điên cuồng và tức giận.
Khương Nhân Kiệt lạnh lùng cười:
- Như thế nào? Ngươi còn muốn chiến đấu tiếp sao? Nếu vậy hôm nay ta sẽ đánh tới khi nào ngươi đồng ý thì thôi!
Như biết trước câu trả lời của Nhiếp Hùng, đáy mắt Khương Nhân Kiệt lóe tia độc ác. Ngay khi Nhiếp Hùng dứt lời thì Khương Nhân Kiệt lao ra.
Bóng đen lướt qua đất trống hỗn độn, Khương Nhân Kiệt đến trước mặt Nhiếp Hùng, thanh đao múa thành đao ảnh rợp trời bao phủ Nhiếp Hùng. Đao khí sắc bén khuếch tán, sát khí ẩn giấu trong đó. Đao quang chứa nguyên lực dồi dào nhắm vào các chỗ hiểm toàn thân Nhiếp Hùng, Khương Nhân Kiệt muốn hạ sát thủ rồi.
Keng!
Nhiếp Hùng vội giơ đao chặn lại đỡ đòn công kích của Khương Nhân Kiệt. Vang tiếng nổ điếc tai, áo Nhiếp Hùng bị đao quang xé nát bấy, ngay phía trên miệng bị rạch vết cắt sâu. Nhiếp Hùng phun ra bãi máu, tuy chặn lại công kích của Khương Nhân Kiệt nhưng gã bị thương khá nặng.
Một đao chưa đạt được ý muốn, Khương Nhân Kiệt không đợi Nhiếp Hùng nói gì lại điên cuồng chém tiếp, đao xả xuống đầu Nhiếp Hùng.
Đao quang màu đen như cây cầu kéo dài, nếu bị chém trúng thì nguyên cái đầu của Nhiếp Hùng sẽ chém nát.
Đệ tử Nhiếp gia kinh hoàng hét to:
- Khương Nhân Kiệt, ngươi muốn làm gì!?
Mấy bóng người lao nhanh hướng Khương Nhân Kiệt, là mấy trưởng lão Hóa Phàm cảnh hậu kỳ, quản gia Nhiếp Phúc. Nhiếp Lãng nhanh chóng nhảy tới trước mặt Nhiếp Hùng, muốn dìu phụ thân vào phủ đệ Nhiếp gia.
Khương Nhân Kiệt cười gằn:
- Ha ha ha!
Đáy mắt Khương Nhân Kiệt lóe tia lạnh lẽo, vung đao chém mấy trưởng lão, quản gia Nhiếp Phúc của Nhiếp gia.
Vù vù vù!
Đao quang rực rỡ tựa trăng sao rạch phá chân trời, sấm sét chém vào mấy trưởng lão hợp sức phòng ngự. Đao ý vô tận đến tam phẩm tiểu thành bộc phát, khí thế đậm đặc xé nát đao ý do mấy trưởng lão Hóa Phàm cảnh hậu kỳ phóng ra, kéo sợi tơ đỏ dài trong không trung.
- Phụt!
Chỉ một chiêu, mấy trưởng lão Nhiếp gia Hóa Phàm cảnh hậu kỳ bị Khương Nhân Kiệt công kích hộc máu bay ngược ra. Nhiếp Phúc phun máu, bị thuương nặng.
- Chết đi!
Khương Nhân Kiệt một đao chém bay các cường giả Nhiếp gia, mắt hung tợn tàn bạo hơn bao giờ hết. Trọng đao không chút do dự chém vào phụ tử Nhiếp Hùng, Nhiếp Lãng. Thế đi cực kỳ tàn nhẫn muốn chém vụn cả hai người.
Các đệ tử Nhiếp gia biến sắc mặt:
- Nguy rồi!
Nhưng Khương Nhân Kiệt vọt tới quá nhanh, bọn họ không kịp ngăn cản.
Đám người Nhị trưởng lão từ Đao Vương cốc chạy tới, bọn họ từ xa trông thấy cảnh đó tức giận quát:
- Dừng tay!
Đám người Nhị trưởng lão muốn ngăn cản nhưng cách chiến trường quá xa, nước xa không cứu được lửa gần. Bọn họ trợn to đôi mắt tơ máu nhìn chiến đao của Khương Nhân Kiệt chém xuống.
Vù vù vù!
Trong đôi mắt giận dữ và kinh hoàng của mọi người, chiến đao của Khương Nhân Kiệt sắp chém trúng phụ tử Nhiếp Hùng, Nhiếp Lãng. Bỗng một tiếng xé gió sắc bén vang lên kèm theo tiếng ù vang, như có tia chớp bắn tới trước mặt Khương Nhân Kiệt.
Khương Nhân Kiệt giật mình kêu lên:
- Là ai?
Cảm giác nguy hiểm tràn ngập trong lòng Khương Nhân Kiệt.
Khương Nhân Kiệt không rảnh giết phụ tử Nhiếp Hùng, Nhiếp Lãng, lão vội lật chiến đao lại, nguyên lực đậm đặc phun ra chém vào đòn tấn công phát ra tiếng vù vù.
Bùm!
Hai thanh chiến đao đụng mạnh trong không trung phát ra tiếng nổ đinh tai.
Ngoài dự đoán của Khương Nhân Kiệt là đối phương không bị đẩy lùi như lão tưởng. Khương Nhân Kiệt cảm giác từ đòn tấn công truyền đến xung lực đáng sợ, lực lượng cường đại khiến tim lão bị đè nén, nhịp đập tăng lên. Làm cho lão chống đỡ rất vất vả.
Bóng người nhẹ nhàng đáp xuống phủ đệ Nhiếp gia. Khương Nhân Kiệt trượt dài hơn chục thước, mắt như tia chớp nhìn chằm chằm đằng trước.
Trước mắt là một thiếu niên tóc đen, tay cầm chiến đao màu xanh tỏa sáng lấp lánh. Thiếu niên thoạt trông khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt vẫn còn non nớt. Nhưng đôi mắt thiếu niên sâu thẳm, mênh mông, rất nguy hiểm, khiến người không dám xem thường hắn.
Khương Nhân Kiệt nheo mắt, rất giật mình khi thấy thiếu niên trẻ tuổi thế này chặn lại nhát đao của Lão.
Khương Thành đứng trong đám người Khương gia giật mình há hốc mồm:
- Là tiểu tử nhà ngươi!
Nhiếp Lãng dìu Nhiếp Hùng reo lên:
- Lâm đại ca!
Vù vù vù!
Mấy trưởng lão của Nhiếp gia như Nhị trưởng lão chạy tới nơi, bọn họ giật mình nhìn Lâm Tiêu. Mới rồi Lâm Tiêu và bọn họ ở khu vực sâu nhất Đao Vương cốc, khi nghe tin Khương gia tấn công, nhóm Nhị trưởng lão lao ngay đi, chạy nhanh hết mức có thể nhưng vẫn không đến kịp, trơ mắt nhìn Khương Nhân Kiệt xuống tay độc ác với gia chủ của bọn họ.
Lâm Tiêu rõ ràng đi sau nhóm Nhị trưởng lão nhưng hắn lại đến trước, ngăn Khương Nhân Kiệt Khương gia tấn công, tốc độ nhanh hơn bọn họ. Đám người Nhị trưởng lão rất giật mình.
- Nhiếp Hùng, bây giờ Nhiếp gia các ngươi kém cỏi đến nỗi cần dựa vào một thiếu niên tới ngăn cản sao? Thật buồn cười!
Khương Nhân Kiệt rút chiến đao về:
- Cuộc so tài giữa ngươi và ta đã chấm dứt, từ hôm nay trở đi Nhiếp gia các người chỉ được hai phần trong mười phần trăm lợi nhuận Đao Vương cốc. Đây là hiệp nghị giữa hai chúng ta, chỉ cần ngươi ký vào là ta sẽ mang người đi ngay!
Khương Nhân Kiệt lấy hiệp nghị đã chuẩn bị sẵn ra ném tới trước mặt Nhiếp Hùng, vẻ mặt ngông cuồng.
Nhiếp Hùng nhìn hiệp nghị, tức giận quát:
- Khương Nhân Kiệt, ngươi khinh người quá đáng.
Ánh mắt Khương Nhân Kiệt lạnh lùng nói:
- Nhiếp Hùng, hai nhà chúng ta phân chia ích lợi do tổ tiên gia tộc ngày xưa đặt ra. Nhưng bây giờ thời đại đã khác, không thể nào mãi mãi không thay đổi. Chừa cho ngươi hai phần đã là nể mặt tổ tiên Nhiếp gia.
Nhiếp Hùng giận dữ nói:
- Khương Nhân Kiệt, ngươi đừng hòng. Dù ta có chết tại đây cũng không cho ngươi như ý!
Nhiếp Hùng bị thương nặng, cầm chiến đao đứng thẳng, đôi mắt kiên quyết, chiến ý rực cháy.
- Xem ra ngươi không thích rượu mời mà muốn uống rượu phạt, vậy đừng trách Khương Nhân Kiệt ta không khách sáo!
Khương Nhân Kiệt lắc ngươi biến thành luồng sáng xông hướng Nhiếp Hùng, toát ra chiến ý kinh người.
Đinh!
Khương Nhân Kiệt chưa vọt tới trước mặt Nhiếp Hùng thì luồng đao quang sắc bén nhanh như chớp chặn đường Lão, là Lâm Tiêu.
Nhiếp Hùng mở miệng nói:
- Lâm thiếu hiệp cẩn thận, Khương Nhân Kiệt rất mạnh. Lâm thiếu hiệp lui xuống đi, để ta.
Lâm Tiêu lạnh lùng nói:
- Nhiếp gia chủ bị thương, cứ yên tâm nghỉ ngơi một lúc. Một tháng nay Lâm ta đã làm phiền nhiều. Khương Kiệt gì đó cứ giao cho ta đuổi đi, chỉ là một tên hề, chẳng đáng gì.
Lâm Tiêu không thèm để Khương Nhân Kiệt vào mắt.
- Tiểu tử thối, ngươi muốn chết. Dám ngông cuồng trong Thành Đao của ta, cũng được, vậy ta giết ngươi trước rồi tính sổ với Nhiếp gia sau!