Võ Đạo Đan Tôn

Chương 587: Chiếm ưu thế (2)



Tông Thứu thầm rít gào:

- Cái này là chân thân!

Nhưng không kịp, phòng ngự bị tấn công vào một điểm. Tông Thứu chỉ có thể dốc sức chống đỡ màn sáng hộ thể, giơ hai quyền lên che trước người.

Ầm ầm ầm!

Ảo ảnh yêu thú khổng lồ đụng mạnh vào màn sáng, lực lượng phòng ngự nguyên lực phân tán bị giảm sút, vặn vẹo, tan vỡ. Yêu thú ảo đụng mạnh vào hai nắm đấm của Tông Thứu.

- Nguy rồi!

Tông Thứu hộc máu, bay ngược ra sau. Ngực Tông Thứu bắn ra luồng sáng đỏ ngăn lại Lâm Tiêu thừa thắng truy kích, sau lưng gã đụng nát một tảng đá to.

- Phản ứng rất nhanh, lúc này còn kịp lúc phản công lại.

Lâm Tiêu chém nát ánh sáng đỏ Tông Thứu bắn ra, bị khựng lại vài giây làm hắn mất cơ hội tung thêm hậu chiêu.

Tông Thứu đi ra từ phế tích, lặp lại hai chữ:

- Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!

Biểu tình Tông Thứu vặn vẹo, gã cứ nghĩ giết Lâm Tiêu dễ như húp cháo, không ngờ đánh nhau lâu vậy mà gã không chiếm được ưu thế gì, ngược lại bị đối phương nắm mũi dẫn đi.

May mà Tông Thứu phản kích kịp thời, nếu chậm một giây bị Lâm Tiêu đuổi kịp thì gã sẽ càng bị thương nặng hơn, không chừng chết.

Tông Thứu nghiến răng thầm nghĩ:

- Không thể xem thường được nữa, cứ tiếp tục thế này không chừng ta thật sự sẽ bị tiểu tử này đánh bại. Chuyện này đồn ra ngoài Tông Thứu ta biết đút mặt vào đâu?

Tông Thứu nổi giận, dao động nguyên lực lại dâng trào trong cơ thể gã, tuy rất nhỏ nhưng vẫn bị Lâm Tiêu bắt giữ được.

Lâm Tiêu thầm cảnh giác:

- Hừ! Quả nhiên còn giữ thực lực.

Võ giả được gọi là vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đâu dễ bị đánh bại. Nếu võ giả bình thường vì đang thắng thế mà sinh ra lòng khinh thường không chừng sẽ bị địch thủ bùng nổ trong chiến đấu, bị giết cho đầu mình hai nơi.

Tông Thứu quát to:

- Tiếp chiêu!

Trường bào tung bay, cơ thể Tông Thứu kéo vệt đỏ dài trong không trung chớp mắt xông đến trước mặt Lâm Tiêu.

Xẹt xẹt xẹt!

Muôn vàng tia sáng đỏ từ bốn phương tám hướng bắn tới, một tách thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám, tám thành muôn vàn, rậm rạp vô cùng tận.

- Tài mọn!

Thái Huyền đao xoay chuyển như cối xay cắt nát vô số tia sáng đỏ thành nguyên lực hỗn loạn nổ tung. Chiến đao run rẩy, mấy luồng sáng phá vòng vây tơ đỏ bắn tới trước mặt Tông Thứu.

Xoẹt phập!

Cơ thể Tông Thứu nổ tung, cũng là một tàn ảnh đỏ.

Trên đầu Lâm Tiêu vang tiếng hét của Tông Thứu:

- Ha ha ha! Ta ở đây! Tiểu tử, chết đi!

Dao động nguyên lực sắc bén truyền ra, Tông Thứu lặng lẽ tới trên đầu Lâm Tiêu từ bao giờ. Tông Thứu lao xuống, đôi tay khô gầy tỏa ánh sáng đỏ chói mắt.

Vang tiếng gào thét:

- Huyết Thứu Lăng Không!

Dao động nguyên lực trong người Tông Thứu đột nhiên tăng lên gấp mấy lần, một con ưng thứu đỏ như máu to lớn xuất hiện. Cánh huyết thứu dài mấy chục thước, giương nanh múa vuốt, hình dạng dữ tợn, hai cánh vỗ cắt không khí thành từng khối. Hai bên cánh huyết thứu hình thành chân không, khiến không khí khó thể khép lại, khí thế kinh khủng.

Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt nổi lên trong lòng Lâm Tiêu, lông tơ dựng đứng. Mặt ngoài Lâm Tiêu bình tĩnh, hắn sớm chuẩn bị, đôi tay siết chặt Thái Huyền đao chém mạnh lên trên.

Vô Tận Lãng Đao!

Ầm ầm ầm!

Đao khí khủng bố chuyển đổi, đao khí bình thường bỗng biến thành đao ý vô tận kinh người. Tầng tầng sóng đao chém ra, đao quang rực rỡ hiện ra trong không trung kéo theo bóng đao vô tận thật dài, rậm rạp không có điểm cuối, vô cùng vô tận. Như sao chổi quét trời xông vào cơ thể khổng lồ của huyết thứu.

Bùm một tiếng, đao quang và huyết ưng thứu va chạm. Chớp mắt ưng thứu bị chém nát, nguyên lực khủng bố thổi quét giữa không trung như vụ nổ bom, áp khí kinh khủng đè mặt đất hõm xuống, tầng nham thạch nổ tung.

Trong vụ nổ, cột sáng đỏ tan tác, có vài cột sáng đập mạnh vào người Lâm Tiêu làm hắn lún xuống nền đá. Tông Thứu đối diện ảo ảnh sóng đao chưa vỡ, đao khí vô tận khủng bố lan tràn, vần vũ. Tông Thứu cảm giác như rơi vào luân hồi, không tránh thoát được.

Vào phút nguy cấp, Tông Thứu thầm rít gào:

- Nguy rồi, bạo cho ta! Huyết Ma Chuyển Thân!

Vô Tận Lãng Đao chém vào người Tông Thứu, đao ý lan tỏa. Cơ thể Tông Thứu biến thành ánh sáng đỏ bắn tung, bị chém nát bấy.

Nhưng bên góc kia, một bóng sáng đỏ mơ hồ ngưng tụ, Tông Thứu chậm rãi hiện ra. Mặt Tông Thứu trắng bệch, người chật vật, khóe môi dính máu, hơi thở héo rút. Đòn công kích của Lâm Tiêu làm Tông Thứu nguyên khí đại thương.

Lâm Tiêu đi ra từ đống đá vỡ, quần áo rách rưới, hắn lau máu dính khóe môi.

Vẻ mặt Lâm Tiêu kinh ngạc nói:

- Ân? Huyết Ma Chuyển Thân? Giống như dùng một phần huyết khí và nguyên lực hình thành con rối phân thân, thay thế bản thân nhận công kích, bản thể thì thừa dịp chạy trốn?

Lâm Tiêu nhìn thấu bản chất của Huyết Ma Chuyển Thân, chẳng hề cảm thấy ngoài ý muốn.

Vô Tận Lãng Đao là chiêu uy lực mạnh nhất của Lâm Tiêu, cực kỳ cường đại. Nhưng muốn nhờ vào Vô Tận Lãng Đao giết một cường giả vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ thì tuyệt đối không thể nào.

Dựa vào bản năng chiến đấu kinh người, Long Tượng luyện thể và Long Ma giáp phòng ngự, Lâm Tiêu một lần nữa chiếm ưu thế trong cuộc chiến.

Tông Thứu đứng trên ngọn đồi gần đó, mặt xanh mét:

- Khốn kiếp!

Lâm Tiêu một đao chém vỡ Huyết Thứu Lăng Không mà Tông Thứu dốc sức đánh ra, khiến gã vừa kinh hoàng đồng thời lại cảm thấy không thể tin nổi.

- Ngươi chỉ là một võ giả Hóa Phàm cảnh trung kỳ đỉnh phong nho nhỏ vì sao lại mạnh như vậy?

Trong chiến đấu Tông Thứu đột nhiên bùng nổ, định đánh Lâm Tiêu không kịp trở tay. Nhưng kết quả chính Tông Thứu mới bị đánh bầm dập.

Lâm Tiêu phớt lờ Tông Thứu hỏi, hắn lắc người vọt tới.

Tông Thứu biến sắc mặt nói:

- Chết tiệt!

Tông Thứu nhanh chóng thụt lùi, tuy Huyết Ma Chuyển Thân cường đại nhưng tiêu hao nguyên lực cũng rất kinh khủng. Huyết Ma Chuyển Thân chẳng những tiêu hao nhiều nguyên lực của Tông Thứu, cũng hao tổn một phần khí huyết của gã. Bây giờ sức chiến đấu của Tông Thứu chỉ còn sáu mươi phần trăm, gã ôm đầu chạy trốn.

Lâm Tiêu lạnh lùng cười:

- Chạy đi đâu?

Thái Huyền đao vung lên, một luồng đao khí dài mấy chục thước nhanh chóng đuổi theo Tông Thứu.

Tông Thứu hét to:

- Phá!

Tông Thứu vung hai tay xé rách đao quang của Lâm Tiêu. Nhưng Tông Thứu tạm dừng một giây, Lâm Tiêu đã đến gần gã trong vòng ba mươi thước.

Mặt Tông Thứu vặn vẹo:

- Chết tiệt, ban đầu sơ sẩy bây giờ hoàn toàn rơi vào thế yếu, nhưng ngươi đừng hòng giết được ta!

Hơi thở héo mòn lại nâng cao.

- Huyết Thứu Độn Thiên!

Ánh sáng đỏ như máu bốc cháy toàn thân Tông Thứu, tốc độ của gã tăng vọt. Một sợi tơ đỏ xẹt qua không trung, quẹo qua quẹo lại thoáng chốc chui vào sâu trong rừng rậm, chỉ để lại bãi máu.

Phương xa vọng lại tiếng hú tàn nhẫn của Tông Thứu:

- Tiểu tử, lần sau ta sẽ giết ngươi!

Lâm Tiêu dừng lại không đuổi theo:

- Thân pháp nhanh thật, đối phương đốt cháy nguyên lực.

Tông Thứu bộc phát tốc độ quá mau, cộng thêm đẳng cấp Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong, gã dốc sức chạy trốn. Điện Quang Hỏa Thạch của Lâm Tiêu cũng nhanh nhưng chưa chắc đuổi kịp Tông Thứu.