Võ Đạo Đan Tôn

Chương 624: Nguyên quáng (1)



Không lưu được Lâm Tiêu, Kim Thương Tình hiện tia cười lạnh, tay phải vung lên, ngay sau đó không gian ba động hiện lên, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một kiện đồ vật.

Hắn vung kiện đồ vật bắn vào trong nước sông, nhẹ nhàng nhảy lên mượn lực trên đồ vật kia, nguyên lực trên đồ vật hình thành động lực đẩy kiện đồ vật đi tới.

Gió mạnh thổi qua, Kim Thương Tình lao nhanh trên mặt sông đi tới.

- Lại bị hắn theo kịp!

Lâm Tiêu quay đầu nhìn lại, ánh mắt ngưng trọng.

Diễn cảm Kim Thương Tình bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Tiêu trên bầu trời, sát khí tràn đầy.

Đột nhiên…

- Không tốt!

Mới đi tới một hai trăm thước, ánh mắt bình tĩnh của Kim Thương Tình đột nhiên biến đổi, thân hình phóng lên cao.

Kiện đồ vật vỡ tan trên sông, một cỗ cột nước dựng đứng tận trời phóng lên cao, một đầu yêu thú hình thể như Giao dữ tợn vươn đầu ra khỏi mặt sông, đôi mắt thị huyết nhìn chằm chằm vào Kim Thương Tình, khuôn mặt dữ tợn, yếu khí ngập tràn.

- Là lục tinh yêu thú Hắc Văn Thủy Giao?

Lâm Tiêu kinh ngạc, bộ dáng yêu thú này thật giống Hắc Văn Thủy Giao, khí tức là lục tinh yêu thú.

- Nghiệt súc, muốn chết!

Kim Thương Tình giận tím mặt, kim phiến huy động, vô số tơ tuyến bao trùm tới con yêu thú kia, khí thế sắc bén cắt mở không khí đánh lên lân giáp ngăm đen của nó.

Băng băng băng…

Thanh âm tiếng nổ vang lên, tơ tuyến đánh lên lân giáp yêu thú, hoa lửa tung tóe, tiếng kim loại va chạm, thế nhưng tơ tuyến lại đứt đoạn, mà hơn mười mảnh lân giáp yêu thú lại vỡ tan, tràn ra máu tươi.

- Sao có thể?

Kim Thương Tình chấn động, với thực lực của hắn gặp lục tinh yêu thú đều chém giết, dù là lục tinh đỉnh phong cũng phải trọng thương, nhưng con yêu thú kia chỉ bị thương vài mảnh lân giáp, làm cho hắn thật kinh hãi.

- Hống…

Thân thể bị thương, yêu thú phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc, miệng mở to, yêu nguyên hình thành mũi tên bắn thẳng tới Kim Thương Tình, yêu khí gió lốc thổi quét hết thảy, không trung như biến sắc.

- Đáng chết!

Kim Thương Tình không khỏi biến sắc, kim phiến mở ra, kim sắc quang mạc xuất hiện chắn ngang trước người hắn, dị thường chắc chắn.

Ca sát…

Yêu nguyên cuồn cuộn, kim sắc quang mạc nháy mắt tràn đầy vết rạn, ngay sau đó ầm ầm bạo vỡ, yêu lực mênh mông đánh bay Kim Thương Tình.

Phốc xuy…

Phun ra một ngụm máu tươi, Kim Thương Tình bay ra hơn trăm thước rơi xuống bờ sông, không dám dừng lại nhanh như chớp thối lui về phía sau.

Oanh long…

Ngay sau đó móng vuốt yêu thú đánh úp tới, chụp thẳng lên chỗ Kim Thương Tình vừa rơi xuống, trong tiếng nổ vang ầm ĩ, bờ sông sụp xuống, trực tiếp đánh ra lỗ thủng dài mấy chục thước.

Xa xa trên bầu trời, Lâm Tiêu trừng lớn hai mắt, há hốc mồm, trong lòng hò hét:

- Hắc Văn Thủy Giao không khả năng mạnh như vậy, đây là…viễn cổ yêu thú Song Giác Cầu Giao!

Nhìn thấy yêu thú có hai sừng thật nhỏ trên đầu, Lâm Tiêu tỉnh ngộ, Cổ địa Thái Thần là cấm địa viễn cổ, yêu thú bên trong đương nhiên đều là yêu thú viễn cổ, không giống như yêu thú bên ngoài, cho dù yếu nhất lục tinh cũng đủ so sánh lục tinh đỉnh phong, Song Giác Cầu Giao hiển nhiên càng thêm cường đại, chính là bá chủ trong yêu thú viễn cổ, dù Kim Thương Tình là hóa phàm hậu kỳ quét ngang vô địch cũng không phải là đối thủ.

Trong nỗi khiếp sợ, thân hình Lâm Tiêu dần dần biến mất cuối chân trời, bay tới bờ sông đối diện.

- Đáng chết, đáng chết, lại để cho tiểu tử đó chạy thoát!

Kim Thương Thế liên tục lui ra sau vài dặm, mãi tới khi Song Giác Cầu Giao gầm thét giận dữ chìm vào trong lòng sông, lúc này mới phẫn nộ kêu to.

- Phốc!

Trước đó hắn ôm theo tâm tình hài hước truy kích Lâm Tiêu, thậm chí còn mang theo tâm tư đùa bỡn, hiện tại lại bị Lâm Tiêu thật sự chạy thoát, nhất thời tức giận phun ra ngụm máu tươi. Trên người Lâm Tiêu có nhiều bảo vật, làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn đồng thời thật giật mình, vô cùng chờ mong, không nghĩ tới cuối cùng công dã tràng, thật sự là uổng phí.

- Xú tiểu tử, đừng làm cho ta gặp lại ngươi, nếu không ta phải đánh chết ngươi!

Bên trong loạn thạch, Kim Thương Tình điên cuồng rít gào, thanh âm truyền ra xa xa, xông thẳng lên trời.

Ba…

Dừng ở bờ sông đối diện, Lâm Tiêu giống như mơ hồ nghe được tiếng gầm giận dữ của Kim Thương Tình, trong mắt chớp động hàn mang.

Hắn chưa bao giờ có hại mà không đánh trả, chờ khi hắn đột phá, nhất định phải đi tìm Kim Thương Tình đòi món nợ hôm nay.

Không dám dừng ở bờ sông bao lâu, Lâm Tiêu lau máu tươi trên miệng, mang theo thân hình trọng thương chật vật bay về phía trước.

Trên bản đồ là một mảnh núi rừng, Lâm Tiêu phải tìm địa phương an toàn nhanh chóng trị liệu thương thế trên người, tránh lưu lại di chứng.

Sưu sưu sưu…

Đi tới ước chừng nửa canh giờ, nhìn thấy một mảnh núi rừng ở phía trước, đột nhiên từ trong khu rừng truyền ra tiếng xé gió, năm thân ảnh lướt ra, chính là năm võ giả tiến vào cổ địa tầm bảo.

Song phương vừa chạm mặt liền ngẩn ra, ngay sau đó ánh mắt bọn họ dừng trên người Lâm Tiêu, liếc nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt mừng như điên.

- Xem kìa, đó không phải Lâm Tiêu sao.

- Là hắn, hơn nữa nhìn bộ dáng hắn tựa hồ bị trọng thương.

- Thật tốt quá, giết hắn, bảo vật trên người hắn là của chúng ta.

- Thật sự là ông trời có mắt, chúng ta tìm bao lâu cũng không phát hiện bảo vật, hiện tại vận khí cuối cùng đã tới.

- Ha ha, ba tháng trước Lâm Tiêu đấu giá được thật nhiều đồ vật trong thành Hắc Lĩnh, bảo vật trên người khẳng định không ít.

Trong tiếng hô kích động, năm thân ảnh lập tức vây quanh Lâm Tiêu.

Năm người đều là võ giả Hóa phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong, khí tức tuy cường đại nhưng còn kém nhóm người Âm Hư công tử, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, thực lực tương tự ba huynh đệ Quỷ Sơn, năm người liên thủ tuyệt đối là cỗ lực lượng không kém.

- Lâm Tiêu phải không, lập tức giao ra toàn bộ bảo vật, có lẽ chúng ta có thể tha cho ngươi con đường sống!

Lão giả đầu lĩnh nhe răng cười quát, trong mắt tràn đầy sát khí.

Ánh mắt Lâm Tiêu lạnh băng, thật sự là hổ lạc đồng bằng bị chó mèo khinh, đáng tiếc cho dù hắn bị thương cũng không phải ai đều tùy tiện khi dễ, muốn bảo vật, dùng mạng đi đổi.

- Thương!

Không nói nhảm lời nào, trong mắt Lâm Tiêu tràn ngập hàn ý, Thái Huyền đao ra khỏi vỏ, đáp lại lão giả là một đạo đao mang sắc bén.

- Ah…

Lão giả hiển nhiên không ngờ Lâm Tiêu thật sự bá đạo, trực tiếp liền động thủ, ý cảnh sinh tử lưu chuyển, đao mang thổi quét, lão giả nháy mắt bị một đao chém thành hai khúc, trong tiếng kêu gào thê thảm đã đi đời nhà ma.

- Đáng chết, hắn giết Hồ lão đại!

- Đao thật nhanh, chúng ta cùng ra tay!

- Giết hắn phân bảo vật!

Thanh âm hoảng sợ lẫn tức giận vang lên, bốn võ giả còn lại lao tới, nguyên lực chớp hiện, cát bay đá chạy, vô cùng uy mãnh.

- Di Sơn Điền Hải!

Thân thể Lâm Tiêu thẳng tắp, trực tiếp oanh ra một quyền.

Oanh long…

Hư ảnh núi cao hiện lên, vô số nguyên lực phong bạo tan ra, cự lực hai mươi vạn cân phá hết vạn pháp, trong ánh mắt hoảng sợ của bốn người, hư ảnh núi cao trực tiếp đánh lên hai võ giả, oanh thành huyết vụ.