Thanh niên nanh cười một tiếng, trường kiếm đột nhiên bổ ra, vô số kiếm quang bao phủ tới cắt qua hư không, ngăn trở đường đi của Lâm Tiêu, đổi lại một bên chính là Ngân Quang Giác Mãng đang công kích tới.
- Hỗn đản, chẳng những đoạt Huyết Lực Tinh của ta, còn muốn đưa ta vào chỗ chết!
Sắc mặt Lâm Tiêu đại biến, người này thật sự tàn nhẫn vô cùng.
- Hống…
Ngân Quang Giác Mãng mở to miệng đánh úp tới, thanh niên áo trắng lại bổ ra kiếm khí đầy trời, cho dù tránh sang hai bên cũng không thoát khỏi truy kích của cự mãng, Lâm Tiêu cơ hồ không còn đường để đi.
- Không thể để cự mãng cuốn lấy, thực lực của yêu thú viễn cổ xuất sắc vô cùng, lực phòng ngự cùng tốc độ lại nổi danh, một khi bị nó bò lên thật khó thể đào thoát, nếu đem hết toàn lực đánh chết cự mãng cũng sẽ lưỡng bại câu thương, ngược lại còn bị tiểu tử kia nhân cơ hội chiếm tiện nghi!
Tâm tư xoay chuyển thật nhanh, Lâm Tiêu đột nhiên thi triển Điện Quang Hỏa Thạch, dưới chân tràn ra một cỗ xung lượng đáng sợ, thân hình phóng lên cao, ngay sau đó đôi cánh nguyên lực hình thành vỗ mạnh bay lượn như chim diều, thật khó khăn tránh thoát kiếm quang của thanh niên, đồng thời tránh khỏi công kích của cự mãng.
Một tiếng ầm vang, đầu của cự mạng va chạm vào kiếm khí lẫn mặt đất, kiếm khí vẩy ra, bùn đất tung bay tạp ra một hố sâu.
- Đón ta một chiêu!
Lâm Tiêu vừa thoát khỏi vây khốn, lập tức khóa chặt thân hình thanh niên, chém xuống một đao.
- Hắc hắc, có bản lĩnh, như vậy cũng có thể chạy thoát, nhưng ta không rảnh giao thủ với ngươi!
Thanh niên cười âm lãnh, thân hình như điện hóa thành kiếm quang tránh khỏi công kích của Lâm Tiêu, bay về phương xa.
- Chạy đi đâu!
Lâm Tiêu khóa chặt bóng lưng đối phương, ánh mắt lóe ra lệ mang theo sát phía sau.
- Di, đó không phải là Lâm Tiêu sao? Lại ở trong này?
- Hay thật, là Ngân Quang Giác Mãng, xem ra đã có một trận đại chiến.
- Không tốt, Ngân Quang Giác Mãng đang lao tới chúng ta, chạy mau!
- A, chân của ta!
Tốc độ của cự mãng tuy nhanh như không sánh kịp Lâm Tiêu, nhìn thấy thân ảnh Lâm Tiêu biến mất cuối chân trời, nhất thời phẫn nộ, đôi mắt huyết sắc nhìn vào những võ giả mới chạy tới, phát động tiến công cuồng mãnh.
Một trận chém giết thảm thiết, thật nhiều võ giả bỏ chạy, chỉ lưu lại vài cỗ thi thể, vô cùng chật vật.
Sưu sưu…
Trên hoang nguyên cổ địa, Lâm Tiêu bay tới cực nhanh, đuổi theo thanh niên phía trước, chỉ chốc lát sau khoảng cách chỉ còn lại hai trăm thước.
- Đáng chết, tốc độ của hắn sao có thể nhanh như vậy!
Cảm nhận được thân ảnh Lâm Tiêu ngày càng gần, trong lòng thanh niên khiếp sợ, hắn đã đạt tới thực lực vô địch Hóa phàm hậu kỳ, không nghĩ tới tốc độ vẫn kém hơn Lâm Tiêu.
- Giao ra Huyết Lực Tinh, nếu không ta lấy mạng của ngươi!
Lâm Tiêu quát lạnh.
- Ha ha, Lâm Tiêu, ngươi nghĩ thật hay, người hữu duyên có được bảo vật, nếu bị ta lấy được thì là của ta, có bản lĩnh đuổi theo ta nói sau.
Tên thanh niên cũng không quay đầu lại, trong tiếng cười lạnh chỉ lo bỏ chạy.
- Hừ, vậy thì ngươi chết đi!
Ngữ khí Lâm Tiêu bình tĩnh, đuổi tới trong phạm vi hai trăm thước, chiến đao đột nhiên bổ ra, ánh đao sắc bén bạo lướt cắt qua hư không.
- Tới tốt lắm!
Thanh niên quay đầu lại nhìn thoáng qua, không kịp né tránh vung kiếm chém tới.
Oanh long…
Kiếm quang cùng đao mang va chạm trong không trung, kiếm quang phá nát, đao mang thu nhỏ lại hung hăng chém lên hộ thể nguyên lực của thanh niên, một cỗ nguyên lực hùng hậu tràn tới, xung lượng thật lớn làm sắc mặt thanh niên trở nên tái nhợt, cổ họng dâng lên máu tươi, thiếu chút nữa phun máu.
- Tiểu tử này làm sao mạnh như thế!
Chật vật bay về phía trước, trong lòng thanh niên không dám tin, một kiếm vừa rồi hắn thăm dò thực lực của Lâm Tiêu, vẫn chưa thi triển ra toàn bộ lực lượng, nhưng cũng không dám khinh thường, thật không nghĩ tới không thể chống cự lại một chiêu của Lâm Tiêu.
- Tiếp tục!
Một kích không thành, sắc mặt Lâm Tiêu không chút thay đổi, chiến đao muốn đánh xuống.
- Tới!
Sắc mặt thanh niên vốn đang khó xem, nhưng khi nhìn thấy khu rừng cây nhỏ trước mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, thân hình nháy mắt lướt vào trong rừng cây.
- Ân?
Lâm Tiêu dừng lại, làm như cảm thụ được điều gì, chợt nhướng mày đuổi theo.
Trên mảnh đất trống trong rừng, hai võ giả đang khoanh chân ngồi điều dưỡng.
Sưu một tiếng, thanh niên áo trắng nháy mắt xuất hiện kinh động hai người.
- Kinh Triệu, ngươi đi ra ngoài tìm hiểu tình huống sao lâu như vậy? Ân? Ngươi giao thủ với người khác?
Một võ giả chính là Thạch Giác, ánh mắt sắc bén liền nhìn ra tình huống của thanh niên kia.
- Thạch đại ca, ngươi đoán vừa rồi ta gặp ai, là Lâm Tiêu, bây giờ hắn còn đang truy kích ta đấy.
Thanh niên khẩn cấp mở miệng nói.
- Lâm Tiêu, là tiểu tử đó!
Một thanh niên khác đứng lên, sát khí tràn đầy, vô cùng hưng phấn:
- Làm sao ngươi gặp hắn? Lý Dật Phong không ở chung một chỗ với hắn?
- Là như vậy…
Tên thanh niên đem tình huống nói ra.
- Có điểm ý tứ, tốc độ của Lâm Tiêu lại nhanh hơn ngươi, thậm chí một đao ngươi cũng không đỡ nổi?
Thạch Giác đứng lên, khóe môi hiện ý cười nghiền ngẫm, ánh mắt chợt nhìn vào phía trước, ngay sau đó thân hình biến mất.
Trong rừng cây kiếm quang chớp động, một thân ảnh rơi xuống sau lưng Lâm Tiêu.
- Lâm Tiêu sư đệ, nếu tới rồi thì không cần đi.
Thạch Giác mỉm cười như định liệu trước, nhìn Lâm Tiêu như nhìn một người chết.
- Ha ha, Thạch đại ca nói rất đúng.
Kinh Triệu cùng thanh niên áo tro đồng thời xuất hiện, vây quanh Lâm Tiêu.
- Nguyên lai ba người các ngươi đều ở đây.
Lâm Tiêu vẫn đứng thẳng, sắc mặt không chút thay đổi.
- Ha ha, ngươi không phải vừa đuổi theo thật vui vẻ sao, hiện tại sao lại sợ rồi.
Kinh Triệu cười lạnh, bảo kiếm trong tay tản ra sát khí.
- Lâm Tiêu, nể tình đều là người quận Hiên Dật, chúng ta cho ngươi một cơ hội, giao ra toàn bộ bảo vật cùng bản đồ cổ địa, chúng ta lưu ngươi một con đường sống, nếu không hôm nay ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ.
Thanh niên áo tro cười lạnh nói.
Ở trong mắt bọn họ, Lâm Tiêu đã là người chết.
- Ai sống ai chết cũng không phải các ngươi định đoạt.
Lâm Tiêu không chút biểu tình, ánh mắt lạnh lùng.
Khẽ lắc đầu, Kinh Triệu cười nói:
- Xem ra ngươi đã không rõ tình huống, một khi đã như vậy, ngươi chết đi cho ta, giết ngươi, bảo vật là của chúng ta.
Dứt lời, trường kiếm chợt phóng ra, hư không nhộn nhạo gợn sóng, kiếm quang giấu trong không khí dao động, dùng mắt thường khó thể phân biệt được.
Thanh niên áo tro cũng động thủ, trong tay xuất hiện thanh loan đao mỏng như giấy, huy động từng đợt đao mang như tơ tuyến màu trắng quấn quanh tràn tới khiến người khó thể phòng bị.
Hai người đều là cao thủ vô địch Hóa phàm hậu kỳ, cùng liên thủ uy lực vô cùng, mà lúc này tuy Thạch Giác chưa động thủ nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm khiến Lâm Tiêu phải phân tâm đề phòng đối phương.
Hai người tấn công nhanh như thiểm điện, vừa xuất thủ lập tức đi tới trước mặt Lâm Tiêu.
- Phá!
Trong nháy mắt Lâm Tiêu chợt động, nguyên lực phong bạo vô hình phóng lên cao, ánh đao chợt lóe, chiến đao chợt bổ ra.