- Quận vương đại nhân nói rất đúng, quận Hiên Dật một đời không bằng một đời thôi.
Một lão giả đứng bên cạnh cười phụ họa, hai người khác cũng cười ha ha.
- Đây không phải Thiên Thần quận vương quận Võ Lăng sao, tại sao lại châm chích quận Hiên Dật?
- Mấy năm nay quận Võ Lăng cùng quận Hiên Dật tranh đấu không ngừng, nghe nói mỗi địa phương mà họ xuất hiện sẽ có tranh đấu, thậm chí còn kết xuống mối thù sinh tử, mấy năm nay đệ tử thiên tài hai quận vẫn lạc không ít, so sánh với những quận khác kém hơn rất nhiều.
- Quận Võ Lăng còn đỡ, thảm nhất là quận Hiên Dật, nằm ngay bên cạnh sơn mạch Liên Vân, thường xuyên bị thú triều tập kích, hàng năm không biết bao nhiêu võ giả chết đi, nếu sắp xếp thứ tự, thứ nhất thì không nói, xếp cuối cùng phải là quận Hiên Dật.
- Đích xác, không nói đâu xa, trong những trận thi đấu Phong Vân Bảng những lần trước, ngoại trừ có một lần xuất hiện Đông Phương Nguyệt Linh lấy được thứ ba, mấy lần trước nữa quận Hiên Dật đều lót đáy.
- Vậy cũng không thể trách họ, ta nghe nói năm kia quận Hiên Dật trải qua thú triều cỡ lớn, thiên tài chết đi nhiều vô số, thậm chí có một vệ thành hoàn toàn thất thủ, cả thành trì cơ hồ bị hủy, bị rơi vào vị trí địa lý như vậy làm sao có thể phát triển.
- Hừm, đây là ân oán giữa quận Hiên Dật cùng quận Võ Lăng, các ngươi nói nhiều như vậy làm gì, nếu bị võ giả quận Hiên Dật nghe được các ngươi sẽ chịu không nổi.
Đông Phương Hiên Viên làm sao không nghe được những lời nghị luận kia, sắc mặt xanh mét, lạnh lùng nói:
- Tương Thiên Thần, ngươi nên quản lý cho tốt quận Võ Lăng của ngươi đi, quận Hiên Dật không cần ngươi quan tâm.
- Ha ha.
Tương Thiên Thần cười to, cảnh cáo:
- Đông Phương Hiên Viên, dặn đệ tử các ngươi cẩn thận một ít, cầu nguyện đừng gặp chúng ta trong trận thi đấu, nếu không ta sợ đệ tử các ngươi không ai vào được Phong Vân Bảng.
- Quận vương đại nhân, theo ta thấy cho dù đệ tử quận Hiên Dật không gặp phải quận Võ Lăng chúng ta, cũng không có đệ tử vào được Phong Vân Bảng, ngay cả tên khất cái cũng kéo đi vào, có thể làm được gì nữa chứ.
Lão giả đứng cạnh bĩu môi nói.
- Ha ha ha…
Nhóm cao thủ quận Võ Lăng cười ha ha.
Nguyên Chí Sĩ đột nhiên nở nụ cười lạnh, quát:
- Thường Hành, ngươi còn không biết xấu hổ tới nơi này, lần trước hành trình Thiên Mộng bí cảnh, đệ tử quận Võ Lăng gần như toàn diệt, làm người dẫn đầu mà ngươi mau quên như vậy, mới đây cũng đã quên sạch rồi sao.
- Ngươi…
Còn đang cười to càn rỡ, sắc mặt Thường Hành chợt biến đổi.
- Hừ, nói nhiều như vậy làm gì, hết thảy cứ xem trận thi đấu Phong Vân Bảng sẽ biết.
Tương Thiên Thần lạnh lùng cười, ngữ khí sắc bén.
Cho dù trong mắt mọi người sát ý dạt dào, nhưng vẫn khắc chế không động thủ, nơi này là địa bàn đế đô, cho dù họ là quận vương các quận nhưng một khi động thủ, sẽ bị đế quốc trừng phạt nghiêm khắc.
- Vậy thì chờ mà xem.
Đông Phương Hiên Viên lạnh lùng đáp.
Lời tuy như thế, nhưng sắc mặt nhóm cao thủ quận Hiên Dật thật khó xem.
- Lâm Tiêu đã tiến vào tầng thứ nhất Tinh Quang Huyễn Giới, bắt đầu sát hạch, chúng ta xem kỹ đi.
- Với thực lực Lâm Tiêu muốn xông qua tầng thứ nhất cũng không khó khăn, nhưng thời gian có khác, nhìn xem thế nào.
Khi Lâm Tiêu đi vào tầng thứ nhất, các võ giả cũng đã đi gần hết, nhóm người La Thiên Đô đã phá vỡ thông đạo tiến vào bên trong, mà võ giả thực lực yếu kém đã bị loại bỏ, nhưng vẫn còn vài trăm người còn đang quan sát thông đạo, võ giả thực lực nửa vời đang bị vây bên trong thông đạo, gian nan phá quan.
- Tinh quang thông đạo sát hạch lực lượng cùng nguyên lực?
Không hề do dự, tốc độ của Lâm Tiêu không giảm, thân thể đi thẳng tới thông đạo, giống như chưa từng xem bình chướng này vào trong mắt.
- Hắc, tên khất cái này từ đâu mà tới, còn muộn như vậy, ăn mặc rách rưới còn dám kiêu ngạo như thế, hắn nghĩ hắn là La Thiên Đô hay là Mặc Thanh Hiên!
Ba!
Làm cho bọn họ rởn tóc gáy chính là Lâm Tiêu thản nhiên xông thẳng vào thông đạo, hơn nữa bay vút với tốc độ cực nhanh, giống như không hề có chút trở ngại.
- Gặp quỷ rồi, tiểu tử kia lại dùng thân thể xuyên vào trong thông đạo, thậm chí không dùng vũ khí!
- Trời ạ, lực cản trong thông đạo lớn kinh người, ta có được bốn ngàn cân cự lực, di chuyển còn gian nan, tiểu tử kia sao có thể nhẹ nhàng như vậy!
- Hắn có phải là võ giả hay không, ta có cảm giác hắn là mãnh thú hình người!
Nhóm võ giả trẻ tuổi trợn mắt há hốc mồm.
Khác với La Thiên Đô lợi dụng khí kình khiến thông đạo tự động mở ra, Lâm Tiêu lại dùng thân thể cứng rắn xuyên qua tầng bình chướng kia, dựa vào lực lượng thân thể đi tới thật nhanh, hơn nữa tốc độ kinh người, làm mọi người thật không dám tin.
Chỉ thoáng chốc tầng bình chướng giống như hiện ra một thông đạo hình người bị xuyên suốt, sau đó Lâm Tiêu tiến vào tầng thứ hai.
- Di, đã nhìn lầm rồi, tiểu tử kia là hóa phàm hậu kỳ, lực lượng thân thể kinh người, ít nhất đạt mười vạn cân.
- Vừa rồi thấy hắn ăn mặc rách rưới còn tưởng rằng chơi đùa, không nghĩ tới lại là thiên tài một phương.
- Nếu vậy quận Hiên Dật có ba hóa phàm hậu kỳ, tuy chưa chắc lấy được thứ tự tốt, nhưng muốn vào Phong Vân Bảng không thành vấn đề.
- Quận vương, có Lâm Tiêu ở đây, chúng ta ít nhất có ba người vào được Phong Vân Bảng.
Bạch Hồng Phi ha ha cười nói, từ biểu hiện của Lâm Tiêu mà xem, lần này hiệu quả lịch lãm thật có chút kinh người.
- Thật không nghĩ tới, Lâm Tiêu đi ra ngoài lịch lãm một phen thì đột phá hóa phàm hậu kỳ, vốn theo ta nghĩ, với thiên phú của hắn lên tới hóa phàm trung kỳ không thành vấn đề, nhưng tới hậu kỳ còn phải xem vận khí cùng kỳ ngộ.
Vương An cũng cảm khái.
Nguyên Chí Sĩ cười nói:
- Quả nhiên cho hắn ra ngoài lịch lãm vẫn tốt hơn, ở lại trong trại huấn luyện chưa hẳn có thành tựu này.
Đông Phương Hiên Viên không nói gì, cẩn thận nhìn chằm chằm thân ảnh Lâm Tiêu trong huyễn giới, hồi lâu mới nói:
- Các ngươi đều nhìn lầm rồi, hắn không chỉ đột phá hóa phàm hậu kỳ, còn đột phá tới hóa phàm hậu kỳ đại thành!
- Cái gì?
Ba người Bạch Hồng Phi cả kinh, vội vàng nhìn qua.
- Rốt cục trong một năm nay hắn đã trải qua chuyện gì, sao có thể trưởng thành nhanh như vậy?
Bạch Hồng Phi âm thầm khiếp sợ.
Lần đầu tiên trong lòng nhóm người Bạch Hồng Phi có loại cảm giác nhìn không thấu Lâm Tiêu.
- Nếu Lâm Tiêu có thể tiếp tục trưởng thành như vậy, thành tựu chỉ sợ vượt qua dự liệu của chúng ta, trong hơn một năm qua, có lẽ hắn thừa nhận rèn luyện gian nan vượt qua sự tưởng tượng của chúng ta.
Đông Phương Hiên Viên cảm thán nói, trong ánh mắt lộ vẻ khác thường.
Không tiếp tục chú ý Lâm Tiêu, ánh mắt mọi người nhìn qua hướng những đệ tử khác.
Nhìn thoáng qua tình huống, Bạch Hồng Phi cười khổ:
- Đông Phương Nguyệt Mính, Lý Dật Phong cùng Đoạn Hồng đã tới cửa cuối cùng, Dương Tuấn cùng Cận Trí Hải đào thải ở cửa thứ hai, Kỷ Hồng, Bạch Mong, Cổ Luân còn đang giãy dụa ở cửa thứ hai, xác suất thông qua chỉ có năm thành.