Từng đạo ánh sáng màu xanh da trời chiếu sáng, ánh sao sáng lạn, như mộng như ảo, hàng lâm lên khu đất trống to lớn giữa quáng trường.
- Nhìn kìa, trung ương xuất hiện lôi đài!
Trong tiếng kinh hô, trung ương sân thi đấu xuất hiện mười tám lôi đài có ánh sao sáng ngời, những lôi đài này có hình vuông, giống như từ ngọc thạch màu xanh xây thành, phía trên có khắc vô số ngôi sao, ngân hà, trên lôi đài còn tỏa ra ánh sao lờ mờ, có thể ngăn cách tất cả khí tức, bảo vệ lôi đài.
- Không ngờ lôi đài từ trên trời giáng xuống.
- Ngôi sao trên trời rốt cuộc là gì, không ngờ hiện rõ giữa ban ngày.
- Thành Tinh Túc, thành Tinh Túc, quả nhiên quỷ dị.
Rất nhiều võ giả mới thi đấu Phong Vân bảng lần đầu tiên đều kinh ngạc ngây người, vượt qua năng lực thừa nhận của bọn họ quá xa.
- Các vị, nơi này có mười tám lôi đài, mỗi một tòa lôi đài đều có khí tức đặc biệt, các ngươi trước khi thông qua cửa ải Tinh Quang Huyễn Giới cuối cùng, đoạt được ngôi sao, trên người sẽ nhiễm khí tức của ngôi sao, nó sẽ dẫn các ngươi lên lôi đài của mình, mỗi lôi đài hai mươi bốn người, thỉnh tới khu vực lôi đài của mình đi.
Giọng của Bách Lý Chiến vang vọng cả quảng trường, đồng thời đế quốc an bài mười tám tên cường giả Quy Nguyên Cảnh đỉnh phong phân tán ra, mỗi người tọa trấn một lôi đài làm trọng tài, mà Vũ vương Bách Lý Chiến và tám quận vương bắt đầu quan sát thế cục.
Sau khi Bách Lý Chiến nói xong, quả nhiên Lâm Tiêu cảm giác có một lôi đài sinh ra lực hấp dẫn với hắn, đó là lôi đài số chín.
Cùng lúc đó, đám người Đông Phương Nguyệt Mính cũng phân tán ra, đi tới trước lôi đài của mình.
- Mười tám tiểu tổ, một tiểu tổ hai mươi bốn người, vừa vặn là được bốn trăm ba mươi hai, khảo hạch dự tuyển Tinh Quang Huyễn Giới đúng là quá chuẩn, người thông qua không nhiều không ít, giải thi đấu Phong Vân bảng này đúng là quỷ dị, dị tượng như thế, chẳng lẽ đây là cách tông môn thời thượng cổ chọn đệ tử sao?
Đi tới lôi đài số chín, Lâm Tiêu nhíu mày trầm tư, tất cả quá mức hoàn mỹ, hiển nhiên cũng không phải trùng hợp.
Nhưng mà ý niệm này chỉ lóe lên trong đầu của hắn mà thôi, thành Tinh Túc lai lịch thế nào, chân tướng Tinh Quang Huyễn Giới ngay cả cường giả Sinh Tử Cảnh cũng không thăm dò ra, hắn một võ giả Hóa Phàm Cảnh cần gì hao phí tâm tư chứ.
- Tốt, lôi đài số chín tới chỗ ta báo danh, điền tư liệu cùng nhận lấy dãy số, lập tức bắt đầu vòng đấu loại.
Trọng tài lôi đài số chín là một nam tử có mái tóc xù uy vũ, mang khí chất quân nhân, hắn trầm giọng nói ra.
Lâm Tiêu cầm mã số 21, sau đó lui qua một bên.
- Ân? Tiểu tử này rõ ràng cùng tổ với ta?
Lần trước trong khảo hạch tầng ba Tinh Quang Huyễn Giới hắn bị Lâm Tiêu dễ dàng vượt qua, Tề Thiểu Kiệt nhìn thấy Lâm Tiêu thì sắc mặt biến đổi.
Tề Thiểu Kiệt biết rõ thực lực của mình là thế nào, nhưng mà Lâm Tiêu lại có thể dễ dàng vượt qua hắn trong tầng ba, hiển nhiên càng hơn xa hắn.
- Quản nhiều như vậy làm gì, tổ chín có hai mươi bốn tuyển thủ, phải đấu mười hai lần, ta cũng chưa chắc không thể chống lại hắn.
Nghĩ ngợi lung tung một phen, Tề Thiểu Kiệt tự an ủi với mình.
Một lát sau, đấu vòng loại bắt đầu
- Trận thứ nhất tổ chín, trận đầu Khâu Hoành đấu Tư Không Hạo.
Rất nhanh, thông qua rút thăm, trọng tài tuyên bố trận đầu tiên của tổ chín.
- Không nghĩ tới là người quen.
Lâm Tiêu thấy thế mỉm cười, Tư Không Hạo chính là thiên tài của quận Kim Hà, lúc trước ở trong thiên mộng bí cảnh là đệ tử thủ tịch quận Kim Hà, vì cướp đoạt lục phẩm bảo kiếm của Lâm Tiêu cho nên có chiến đấu với Lâm Tiêu một hồi, kết quả thảm bại, không nghĩ tới hôm nay lại cùng một tổ.
Gần ba năm không gặp lại, Tư Không Hạo đã từ Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đỉnh phong đột phá đến Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ, dường như thực lực không kém.
Nhìn thấy Tư Không Hạo, Lâm Tiêu dương ánh mắt nhìn qua bốn phía, hai mươi bốn tuyển thủ tổ chín đứng chung quanh lôi đài, trong đó người quen còn có một người, cái kia chính là Tử Xa Sơn quận Sóc Phương, cũng là đệ tử thủ tịch quận Sóc Phương trong thiên mộng bí cảnh, lúc trước càng tận mắt nhìn thấy mình đánh chết Kim Minh, nhưng mà chưa bao giờ nói sẽ đi báo thù.
Cảm nhận được ánh mắt của Lâm Tiêu, Tử Xa Sơn quay đầu lại mỉm cười.
Lâm Tiêu cũng mỉm cười.
Trên lôi đài, Tư Không Hạo và Khâu Hoành đứng đối diện nhau.
- Tại hạ Khâu Hoành quận Đôn Hoàng, kính xin chỉ giáo nhiều hơn.
Khâu Hoành tuổi còn trẻ, gương mặt của hắn đầy dữ tợn, tu vị là Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong, nhìn Tư Không Hạo chắp tay nói.
- Hãy bớt sàm ngôn đi, trước tiếp ăn một chiêu của ta, Âm Phong Ám Ảnh.
Phần phật.
Tư Không Hạo tính tình vẫn kiêu ngạo và bá đạo như trước, chẳng muốn nói nhảm với đối phương, trực tiếp đánh ra một chưởng, từng đoàn từng đoàn quyền phong màu đen như sương mù đánh ra, trong hư không có tiếng rên rỉ, cả lôi đài giống như lâm vào cửu u địa ngục, quyền phong màu đen lập tức bao phủ Khâu Hoành.
Phanh!
Khâu Hoành dầu gì cũng là tuyển thủ thông qua khảo hạch Tinh Quang Huyễn Giới, tuy giật mình nhưng vẫn kiệt lực ngăn cản công kích của Tư Không Hạo.
- Có chút thực lực, đáng tiếc dừng ở đây rồi.
Tư Không Hạo lạnh lùng cười cười, ngay sau đó lại đánh ra một quyền.
- Bại đi!
Trong tiếng hét vang, thân thể Tư Không Hạo phát tán mây đen bao phủ khắp bốn phía, hình thành viên cầu tối đen như mực, viên cầu có khí tức lưu động, nguyên lực chấn động, lôi điện lập lòe, cho người ta cảm giác cực kỳ nguy hiểm, dưới sự khống chế của Tư Không Hạo lập tức bay đi công kích Khâu Hoành.
- Dừng lại cho ta!
Khâu Hoành kêu to một tiếng, hai tay hoành trước ngực.
Răng rắc...
Hắc sắc điện quang chớp động, trực tiếp đánh tan nguyên lực hộ thể của hắn, ngay sau đó viên cầu điện quang đánh mạnh vào người Khâu Hoành, Khâu Hoành kêu to một tiếng, miệng phun máu tươi, chật vật bay ngược ra sau.
- Không ngờ chỉ hai chiêu là đánh bại Khâu Hoành.
- Xem ra Tư Không Hạo thực lực không tệ.
- Lại còn phải nói, hắn chính là cường giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ, tiến vào mười hai thành viên đi tiếp là không có vấn đề.
Các võ giả quan sát tổ chín thi đấu không ngừng nghị luận với nhau.
- Trận đầu, Tư Không Hạo thắng.
Trọng tài tổ chín hét to tuyên bố kết quả.
Nghe vậy Tư Không Hạo cười lạnh một tiếng, cất bước đi xuống lôi đài, đồng thời ánh mắt lạnh như băng nhìn qua phía Lâm Tiêu, trong đôi mắt mang theo ý khiêu khích.
Năm đó ở thiên mộng bí cảnh, Tư Không Hạo dùng thực lực Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đỉnh phong lại thua Lâm Tiêu mới đột phá vào Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ, chuyện này chẳng khác gì cây gai trong nội tâm của hắn, hắn chưa từng quên, hôm nay đã gần ba năm qua đi, Tư Không Hạo tự thấy thực lực của mình tăng mạnh hơn trước kia rất nhiều, quyết tâm trong giải thi đấu Phong Vân bảng giải này rửa sạch hổ thẹn lúc trước, đánh bại Lâm Tiêu.
- Thú vị!
Lâm Tiêu cười nhạt một tiếng, đối mặt ánh mắt Tư Không Hạo khiêu chiến vẫn không để trong lòng.