- Ha ha, dùng thực lực Mạnh sư huynh tự nhiên không cần đặt tôm tép nhỏ trong lòng, nhưng mà chúng ta cần cẩn thận một ít.
Có võ giả cười ha hả, giải vây cho mình.
Trận đấu tiếp tục.
- Tổ chín hiệp hai vòng thứ nhất, trận thứ hai Vương Phong đấu Lưu Vân.
Nghe được trọng tài hét to, sắc mặt Lưu Vân hơi đổi.
Vương Phong chính là tuyển thủ Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đại thành, là tuyển thủ đỉnh cấp có thể tiến vào trứoc ba mươi sáu, mà Lưu Vân chỉ là Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong, trận đấu thứ nhất gặp đối thủ như vậy, nội tâm của hắn trầm xuống.
Nhưng mà suy nghĩ tới lời Lâm Tiêu khuyên bảo chính mình, Lưu Vân hít sâu một hơi, thần sắc kiên nghị đi lên lôi đài.
Với thực lực của hắn muốn tiến vào Phong Vân bảng một trăm lẻ tám vị trí là chuyện cực kỳ gian nan, nếu tự động nhận thua, không bằng tự chủ đi lên chiến đấu một lần, trong khi giao thủ với võ giả mạnh hơn sẽ có kinh nghiệm quý báu, cố gắng tăng thực lực của mình.
- Ân?
Dưới lôi đài, Vương Phong khẽ chau mày, hiển nhiên thật không ngờ Lưu Vân là võ giả Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong nho nhỏ lại không có nhận thua, chuyện này làm cho nội tâm của hắn khó chịu.
Bá!
Thả người đi vào lôi đài, Vương Phong sắc mặt âm trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Vân, lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi rõ ràng không có nhận thua, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi còn có thể đối kháng với ta?
Lưu Vân hít sâu một hơi, thần sắc kiên nghị, nói:
- Không thử làm sao biết.
- Cuồng vọng.
Vương Phong khóe miệng cười lạnh, ánh mắt dữ tợn:
- Đã như vầy, ta sẽ cho ngưoi hối hận vì không nhận thua sớm, bại cho ta!
Hắn vừa nói xong, Vương Phong đánh ra một quyền, quyền phong phong tỏa lôi đài, hóa thành khí xoáy cuồng bạo đánh tới, quyền phong đáng sợ làm cơ bắp trên mặt Lưu Vân vặn vẹo, cảm nhận không khí bị chèn ép làm hắn hít thở không thông.
- Ngăn cản cho ta!
Lưu Vân hét lớn một tiếng, toàn lực ngăn cản.
Oanh một tiếng, âm thanh nổ tung đáng sợ vang vọng, hai chân Lưu Vân trượt trên mặt đất, hắn dùng hai tay ngăn cản một kích này, thân thể lui ra sau hơn trăm mét mới dừng lại, mà áo bào ở hai tay đã rách mứop, hóa thành mảnh vỡ tung bay đầy trời.
- Ân? Vậy mà không có bại.
Vương Phong cảm giác mặt của mình nóng rát, trong nội tâm tức giận tăng cao, lập tức lao tới.
- Phong Quyển Tàn Vân.
Lúc hắn lao tới, Lưu Vân mạnh mẻ hét lớn một tiếng, điều chỉnh khí tức, hai quyền đánh ra, hóa thành phong quang đầy trời ngăn cản Vương Phong.
Oanh!
Nguyên lực cuồng bạo quét ngang lôi đài, khí kình làm nguyên lực hộ thân của Lưu Vân vặn vẹo, tóc của hắn bay ngược ra phía sau.
- Xú tiểu tử, vậy mà còn dám phản kháng, Long Ngâm Hổ Khiếu.
Thần sắc Vương Phong vô cùng khó coi, rống to một tiếng, áo bào toàn thân tung bay, đánh ra một quyền.
Rống!
Tiếng gào thét vang vọng thiên địa, một hư ảnh mảnh hổ hiện ra trên lôi đài, trông rất sống động, tỏa ra uy áp khủng bố, lập tức xé rách nguyên lực hộ thể của Lưu Vân, đánh hắn bay ra xa.
Ngay sau đó Vương Phong lại theo sát, hiển nhiên không có ý định buông tha Lưu Vân, hai quyền không ngừng nện vào ngực Lưu Vân.
Phốc phốc.
Lưu Vân chật vật bay ngược ra sau, áo bào toàn thân nghiền nát, hắn phun máu tưoi và rơi xuống đất, hiển nhiên đã bị trọng thuơng.
- Vương Phong thắng.
- Hừ, xú tiểu tử, về sau nhìn thấy ta nhớ đầu hàng sớm một chút, bớt cho ta động thủ lần nữa.
Vương Phong hừ lạnh một tiếng, đồng thời ánh mắt nhìn quét qua một đám võ giả Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong cùng Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ, ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo mọi nguời.
- Lưu Vân, ngươi không sao chớ?
Lâm Tiêu vội vàng đi tới trước nguời Lưu Vân, cẩn thận kiểm tra thuơng thế, sau đó sắc mặt biến hóa.
Vương Phong ra tay vô cùng ác độc, cơ hồ đánh gãy xương ngực và nội tạng của Lưu Vân, cho dù trị liệu kịp trời, Lưu Vân có thể tiếp tục tham gia thi đấu là chuyện không có khả năng, bị loại khỏi Phong Vân bảng là chắc chắn.
- Vương Phong này quá tâm ngoan thủ lạt rồi.
Lâm Tiêu lạnh lùng đưa mắt nhìn qua Vương Phong, dùng thực lực Vương Phong kỳ thật hoàn toàn có thể đánh bại Lưu Vân mà không làm bị thuơng quá nặng.
- Hy vọng trận đấu kế tiếp ngươi không gặp được ta.
Sau khi đám nguời Vương An phó doanh chủ mang Lưu Vân đi trị liệu, Lâm Tiêu đi tới trước mặt Vương Phong lạnh lùng nói.
- Như thế nào, ngươi cho rằng ngươi nhất định có thể đánh bại ta sao, vì những lời này của ngươi, ta chắc chắn sẽ giày vò ngươi thật thảm, ngươi có cứ chờ mà xem.
Vương Phong lườm Lâm Tiêu, hắn cười lạnh dữ tợn.
Trong vòng đấu loại, hắn bại một lần duy nhất trong tay Lý Dật Phong quận Hiên Dật, tự nhiên cũng không có cảm giác tốt với đệ tử quận Hiên Dật.
Lâm Tiêu cười, trong nụ cười tràn ngập hàn ý.
- Ta rất chờ mong đấy.
Đối mặt với cảnh này, tuyển thủ tổ chín không ngừng nắm chặt tay, có cười lạnh, có thương cảm, cũng có không quan tâm.
Trận đấu kế tiếp diễn ra, trận tiếp theo quyết đấu là hai gã Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ, hai bên vừa vào trận đã đánh nhau kịch liệt, chỉ tiếc hai người thực lực sàn sàn nhau, cho dù tiến công mạnh mẽ cỡ nào cũng khó dứt điểm đuợc, hiển nhiên muốn phân ra thắng bại cần thời gian không ngắn.
Nhân thời gian này, Lâm Tiêu cũng quan sát tuyển thủ trên lôi đài khác.
Tổ hai, Đoạn Hồng vừa vặn chống lại Tư Không Hạo.
Tư Không Hạo là cường giả thành danh lâu năm, ban đầu lúc tiến vào Thiên mộng bí cảnh đã là Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, mà Đoạn Hồng chỉ kém hơn hắn một chút, lúc trước thực lực cũng là Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đại thành, ba năm qua đi, Đoạn Hồng gian khổ tu luyện đã sinh ra biến hóa to lớn, trước đó không lâu đạt tới Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ, thực lực không kém gì Tư Không Hạo.
Ầm ầm
Trong tiếng nổ vang kịch liệt, song phương ngươi tới ta đi trên lôi đài, hiển nhiên không ai làm gì đuợc ai.
- Đoạn Hồng trong mấy ngày qua thực lực tăng nhiều a.
Nhìn thấy hai người chiến đấu, Lâm Tiêu khẽ gật đầu, năm đó tiến vào Thiên mộng bí cảnh bởi vì có Kim Minh, khiến cho Lâm Tiêu đối mặt nguy cơ sinh tử nghiêm trọng, Đoạn Hồng thân là lão đại ca có mấy lần sắp vẫn lạc, trải qua tao ngộ thảm như thế, hắn cũng có nhiều kinh nghiệm hơn.
Hôm nay Đoạn Hồng sớm không còn như lúc truớc, chiến đấu với Tư Không Hạo đại khai đại hợp, có phong độ của cao thủ.
- Tuy Đoạn Hồng cùng Tư Không Hạo thực lực sàn sàn nhau, nhưng mà nhìn qua thì Đoạn Hồng chiến thắng xác suất đạt tới bảy thành.
Lâm Tiêu nhãn lực cỡ nào, vẻn vẹn nhìn một chút đã thấy mánh khóe, Đoạn Hồng quyền pháp đại khai đại hợp, mà Tư Không Hạo chưởng pháp quỷ dị khó lường, cả hai mặt từ ngoài nhìn thì không phân cao thấp, nhưng theo thời gian qua đi, ưu thế của Đoạn Hồng càng lớn, dần dần chiếm cứ chủ động, mà chưởng pháp Tư Không Hạo tuy hiện tại lợi hại, nhưng không phải chính đạo, ưu thế từ từ suy yếu.
- Xú tiểu tử, hiện tại ta cho rằng ta không làm gì được ngươi sao?
Mắt thấy mình chậm chạp không thắng được Đoạn Hồng, Tư Không Hạo đã tức giận, sắc mặt của hắn dữ tợn.