Phó doanh chủ Bạch Hồng Phi, Đông Phương Nguyệt Linh quận chúa, Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền đỉnh Quy Nguyên cảnh trung kỳ cũng hoang mang.
Bọn họ không suy nghĩ sâu xa thêm vì trận so đấu tiếp theo bắt đầu ngay.
Trận tiếp theo hai phe gồm Đoạn Thiên Cừu, Đông Phương Nguyệt Mính.
Xoẹt!
Trên lôi đài, Đoạn Thiên Cừu lạnh lùng nhìn Đông Phương Nguyệt Mính, cười gằn.
- Như thế nào? Không chịu thua sao?
Đông Phương Nguyệt Mính hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Mắt Đông Phương Nguyệt Mính bắn ra tia sáng sắc bén, nàng có thể nhận thua bất cứ ai nhưng tuyệt đối sẽ không làm thế với đệ tử quận Võ Uy, điều này liên quan uy nghiêm của hai đại quận.
Đoạn Thiên Cừu cười gian:
- Chậc chậc, có khí khái. Tiếc rằng bây giờ nàng không nhận thua thì chút nữa có muốn cũng không được.
Đôi mắt đỏ tràn ngập sát khí làm người rợn tóc gáy.
Lâm Tiêu nhíu mày nói:
- Sư tỷ Đông Phương Nguyệt Mính gặp nguy hiểm rồi.
Đông Phương Hiên Viên quận vương ánh mắt lo lắng nói:
- Hy vọng Mính nhi đừng cậy mạnh.
Trên lôi đài, hai người bắt đầu chiến đấu.
Đông Phương Nguyệt Mính khẽ quất một tiếng:
- Nhật Nguyệt Song Hoa!
Đông Phương Nguyệt Mính công kích trước, Nhật Nguyệt song câu trong tay nàng bắn ra ánh sáng phô thiên cái địa, muốn bao vây Đoạn Thiên Cừu.
Đoạn Thiên Cừu hét to một tiếng:
- Phá!
Không cần động tác hoa mỹ gì, hai tay Đoạn Thiên Cừu giơ cao chiến đao, đao ý sát lục sắc bén lan tràn chém nát màn sáng.
- Minh Nguyệt Phổ Chiếu!
- Liệt Nhật Phần Thiên!
- Truy Nguyệt Trục Nhật!
Đông Phương Nguyệt Mính tiếp tục điên cuồng công kích, thân thể nàng như biến mất trong không khí, trong lôi đài toàn là ánh sáng chói mắt Nhật Nguyệt song câu biến thành tia sáng lặng lẽ giắt ngang, đẹp đẽ mà nguy hiểm, âm thầm thấm nhuần.
Đoạn Thiên Cừu liên tục hét to:
- Phá phá phá!
Chiến đao màu đen như lốc xoáy đen cuốn sạch cửu thiên thập địa, cắt nát hết các tia sáng sắc bén giữa hư không. Mây bay nước chảy, không tốn hơi sức.
- Cửu Phượng Tề Minh!
Xẹt xẹt xẹt!
Biểu tình Đông Phương Nguyệt Mính trầm trọng, chín con phượng hoàng lửa bay trên bầu trời chụp xuống đầu Đoạn Thiên Cừu. Phượng hoàng lửa hót, thanh thế hùng hổ khó thể ngăn cản.
Đoạn Thiên Cừu hét to một tiếng:
- Diệt Sát đao pháp, Đồ Lục!
Mái tóc dài màu đen bay lên, mắt gã bắn ra tia sáng đỏ sắc bén. Đao ý sát lục đỉnh ngũ phẩm từ người Đoạn Thiên Cừu bắn lên cao, như thần uy hùng hồn. Đao quang đen cuộn trào chém tất cả phượng hoàng lửa. Đao quang tụ tập lại, Đoạn Thiên Cừu dốc sức điều khiển đao quang sắc bén chém vào người Đông Phương Nguyệt Mính.
Lâm Tiêu thầm hết hồn giùm Đông Phương Nguyệt Mính:
- Nguy hiểm quá!
Phập phụt!
Máu phun ra trong không trung, Đông Phương Nguyệt Mính khẽ rên, bay ra sau. Tiếng xương gãy giòn vang lên, Đông Phương Nguyệt Mính đập mạnh xuống mặt đất. Người Đông Phương Nguyệt Mính đẫm máu, nàng bị thương rất nặng.
Trên đài chủ tịch, Đông Phương Hiên Viên đứng bật dậy, mắt bắn ra tia sáng đáng sợ, sát khí ngùn ngụt.
- Khốn kiếp, sao ra tay nặng vậy?
Tương Thiên Thần của Quận Võ Uy lạnh lùng cười:
- Đông Phương Hiên Viên, ngươi định làm gì? Đã là so đấu tự nhiên đao kiếm không có mắt, đây là bất đắc dĩ. Muốn trách thì chỉ trách Đông Phương Nguyệt Mính đánh không lại mà không chịu thua, chẳng khác nào tự chuốc khổ.
Tương Thiên Thần cười tủm tỉm, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa. Mắt Tương Thiên Thần đầy giễu cợt, thấy đệ tử quận mình khiến Đông Phương Nguyệt Mính chịu thiệt, gã sướng lâng lâng.
Đông Phương Hiên Viên nghiến răng, cuối cùng gã dằn xuống bực tức ngồi trở lại đài khán giả, ánh mắt âm trầm.
Như Tương Thiên Thần nói, so đấu đao kiếm không có mắt, nếu Đoạn Thiên Cừu không cố ý xuống tay với Đông Phương Nguyệt Mính không có chút sức chống cự thì Đông Phương Hiên Viên không tiện xen vào. Dù sao đứng đầu thế hệ trẻ so đấu với nhau nhiều nguy hiểm, sơ sẩy một cái là sẽ có biến cố. Rõ ràng Đoạn Thiên Cừu có thể nhẹ nhàng thắng Đông Phương Nguyệt Mính nhưng gã vẫn đánh hết sức thì không ai có thể chỉ trích được gã.
Nhưng Đông Phương Hiên Viên vẫn rất tức giận.
- Chết tiệt!
Đó là nữ nhi bảo bối của gã, nàng bị người ta làm bị thương, Đông Phương Hiên Viên không tức giận được sao?
- Đoạn Thiên Cừu xuống tay hơi ác.
- Thực lực như Đoạn Thiên Cừu có thể thắng dễ dàng mà vẫn ra tay tàn nhẫn như thế, quá đáng hết sức.
- Ngươi thì biết gì? Vì đây là so đấu nên mới có như thế, quận Võ Uy và quận Hiên Dật đời đời đối địch, nếu không ở trên sân thi đấu thì Đông Phương Nguyệt Mính không đơn giản là bị thương nặng.
- Đoạn Thiên Cừu lĩnh ngộ đao ý sát lục, sát khí nặng đến gần như biến thành thực chất. Võ giả chết trong tay Đoạn Thiên Cừu nhiều không đếm xuể, bị thương một người không đáng là gì với hắn.
Mọi người bàn tán xôn xao, trách móc cách làm của Đoạn Thiên Cừu.
Nghe mọi người chỉ trích mình, Đoạn Thiên Cừu chỉ cười, thè lưỡi liếm môi.
Đoạn Thiên Cừu cười lạnh lùng:
- Ha ha ha, lần sau chú ý một chút, đánh không lại thì đừng cậy mạnh, đỡ khỏi phải ta lỡ tay giết thì phí.
Đông Phương Nguyệt Linh giận dữ nói:
- Đoạn Thiên Cừu này muốn chết!
Đông Phương Nguyệt Linh siết chặt nắm tay, mắt lóe tia sáng lạnh.
Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền nửa thật nửa đùa:
- Nguyệt Linh, đệ tử quận Võ Uy đúng là quá kiêu ngạo, nhưng về thực lực thì dường như quận Hiên Dật các người kém hơn quận Võ Uy một bậc? Vậy đi, nếu Nguyệt Linh đồng ý làm nữ nhân của ta, ta bảo đảm sau này quận Võ Uy thấy người quận Hiên Dật là sẽ đi đường vòng, thế nào?
Đông Phương Nguyệt Linh không trả lời, lòng rất ghét Bách Lý Huyền. Nếu Bách Lý Huyền không có thân phận Tứ hoàng tử thì Đông Phương Nguyệt Linh sớm đá đít đối phương, chỉ vì sợ phụ thân khó sống trong đế quốc nên nàng mới nhẫn nhịn, ráng ngồi lại đây.
Trong quảng trường có mỗi mình Lâm Tiêu là sắc mặt không thay đổi, hắn chỉ liếc Đoạn Thiên Cừu một cái, ánh mắt lạnh băng.
Trận so đấu tiếp theo là Mặc Thanh Hiên đấu với Tuyệt Vô Danh.
Trước Mặc Thanh Hiên thì Tuyệt Vô Danh hoàn toàn không có sức đánh lại, Duy Tâm Nhất Thương mạnh nhất của gã chẳng thề chạm vào vạt áo Mặc Thanh Hiên. Chỉ mười mấy chiêu Tuyệt Vô Danh đã chịu thua.
- Trận thứ mười sáu, La Thiên Đô đấu với Đoạn Thiên Cừu!
Đoạn Thiên Cừu mới đánh bại Đông Phương Nguyệt Mính xong, tâm tình đang vui sướng bỗng chốc nặng nề.
La Thiên Đô là tuyển thủ đáng sợ nhất trong đại tái Phong Vân bảng lần này. Bất cứ ai đối diện với La Thiên Đô đều thấy áp lực rất lớn. Đoạn Thiên Cừu tự tin cỡ nào cũng không dám ngông trước mắt La Thiên Đô, gã nâng cao tinh thần, hết sức nghiêm túc ứng chiến.
Diệt Sát đao pháp từng chiêu nối tiếp nhau. Thoáng chốc cả lôi đài thành địa ngục âm trầm, khắp nơi là núi thây biển máu, huyết khí, sát khí ngút trời. Xác chết la liệt đầy đất, làm người ta sợ hãi.
Trước cảnh tượng khủng bố đó vẻ mặt La Thiên Đô thản nhiên, vỗ chưởng dễ dàng đánh nát các tia đao quang. La Thiên Đô ung dung như vào chỗ không người, từng bước một tới gần Đoạn Thiên Cừu.
Đoạn Thiên Cừu chém ra đao quang đáng sợ không thể ngăn cản bước chân của La Thiên Đô.